Nguyễn quang Thiều không biêt làm văn chương
duyprint
2025-04-11T05:26:00-04:00
2025-04-11T05:26:00-04:00
http://vannghecuocsong.net/vi/news/nghien-cuu-phe-binh/nguyen-quang-thieu-khong-biet-lam-van-chuong-63.html
/themes/default/images/no_image.gif
NUKEVIET
http://vannghecuocsong.net/assets/images/logo.png
Thứ sáu - 11/04/2025 05:22
NGUYỄN QUANG THIỀU KHÔNG BẾT LÀM VĂN CHƯƠNG
Đỗ Hoàng
Nguyễn Quang Thiều viết thơ cũng hỏng (ra vô lối – thi tặc):“ Các cô gái đẹp mặc váy cưỡi xe máy phóng qua/Như dao sắc phất vào tôi tứa máu/Tôi nấc lên một câu hỏi như người sặc khói/Rằng nếu tôi lấy họ/Tôi sẽ ngủ với họ thế nào- Sự mất ngủ của lửa. Câu nầy quê tôi gọi giả đò hỏi – giả vờ hỏi – giả đò đui giòm lồn – giả mù xem lồn! Viết văn thì văn nô – Kẻ ám sát cánh đồng!- Chúng ta những ngọn gió thức dậy từ những nơi mà các ngươi không bao giờ biết được. Và các ngươi cũng không thể nào biêt được nơi chốn chúng ta sẽ đên. Đấy vừa là quyền uy vừa là bí mật của chúng ta. “ Thông điệp của những ngọn gió” - Chuyên đê Viết & Đọc” Sáo rỗng, dao to búa lớn, tù mù, khệnh khạng…(Đỗ Hoàng)
Các Cụ thời Pháp thuộc như Huy Cận, Xuân Diệu học trường Tây, cụ Huy Cận kể: “Họ hỏi mính chọn ngoại gì? “ Mình báo tiếng An nam! Nhờ thế mình viết được “Tràng giang”. Nếu mình học tiếng Anh thì mình có thể làm những bái ảnh hưởng của Bairon, Philip Larkin, George Orwell, William Golding. Ted Hughes, Doris Lessing . Đến nay chả ai nhớ thơ mình!
Các Cụ khiêm tốn nói thế chứ các Cụ học đến đại học thì tiếng Việt, chữ Hán của các Cụ cũng khá lám rồi. Những thiên – trời, địa – đát, tử - mât, tồn - còn, tử - con, tôn – cháu, lục – sáu, tam – ba, gia – nhà, quốc – nước, tiền – trước – hậu – sau, ngưu – trâu, mã – ngưa, cự - cửa, nha – răng, vô – chăng, hữu – có, khuyển – chó, dương – dê, qui - về, bái - lạy, qụy – quỳ, khứ - đi, lai – lại, nữ - gái, nam – trai, đái – đai, quan – mũ, túc – đủ, đa - nhiều, ái yêu, tăng – ghét, thức – biết, tri – hay, mộc – cây, căn rể…các Cụ thuộc như cháo. Bây giờ các người làm văn chương mà không biết Hán – Việt là một thiệt thòi lớn!
(trích) THÔNG ĐIỆP (通牒) CỦA NHỮNG NGỌN GIÓ – Nguyễn Quang Thiều
Chúng ta những ngọn gió thức dậy từ những nơi mà các ngươi không bao giờ biết được. Và các ngươi cũng không thể nào biêt được nơi chốn chúng ta sẽ đên. Đấy vừa là quyền uy ( 权威) vừa là bí mật (祕密) của chúng ta. Chỉ khi chúng ta tràn qua các ngươi thì các ngươi mới biết sự (亊) hiện diện (現面) của chúng ta. Mọi sự nổ lực (努力) săn tìm của sác ngươi đều bất lực (不力).C Chúng ta vừa lướt mình trên các ngươi vừa cất tiêng về Tự do (自由).
Chúng ta bay lượn trên bàu trời kỳ vĩ (奇伟)và lướt trên dất đai bât tận (不儘) từ ban mai đên đêm tối. Chúng ta không thuộc quyền sở hữu (属拳所有)của bất cứ ai nhưng hiện diện (現面) trong mọi ngóc ngách của đời sống này, tham dự(與)vào đời sống của mọi con người.
Chúng ta làm cho những cái cây bất động (不動) như đã chết trở nên quyến r(卷) rũ và kiêu hãnh (憍婞). Các ngươi hãy ngước măt lên những vòm lá. Chúng ta đang ngự trị (御治) ở dó. Chúng ta làm cho những chiếc lá bị phủ đầy bụi thức dậy và ngân (听) vang như những tiếng chuông vàng. Chúng ta làm cho những cái cây yếu hèn và sợ hãi phải cúi đầu. Chúng ta làm cho những cái cây có ý chí (意志) biết lớn lên trong bão táp trở thành (成) những cái cây bền vững và kỳ vĩ (奇伟)Trong những đêm tối của cô độc (孤独,chúng ta mang tiếng thì thầm của các Thiên thần (天神)qua khu vườn. Chúng ta mang đến cho những người đang thao thức trong đêm tối những điều nhân văn (人文), giai điệu kỳ diệu (佳調奇妙)của chúng ta. Chúng ta lách mình qua cửa và thì thầm với một cố bé,’ Hãy mở của giấc mơ của em ra”. Và trong giấc mơ lộng (弄)lẫy ngập tràn ánh Thiên thanh (映天青), cô bé xòe dôi cánh móng và thơm như nhưng cánh hoa tầm xuân nở trong ngày đầu xuân, bay đến xứ sở thần tiên (處所神仙) của mình. (hết tích)
Tôi ở trong miền Trung ra học Hà Nội nghe tin đồn Nguyễn Quang Thiều gia đình hiểm hoi nên xin Thiều con của người Chăm làm con nuôi vì thấy Thiều giông giống người Chăm!
Nhưng đọc trang viết của Thiêu ở trên thi Thiều đich thưc là Tàu Ô! Viết thế mặt mũi nào đi làm văn chương!
Nguyễn Quang Thiều không biết làm Văn chương. Kém đủ thứ