Hồn Hoa

  •   30/06/2025 18:30:00
  •   Đã xem: 2
  •   Phản hồi: 0
Đỗ Hoàng
HỒN HOA
Thôi đừng nhắc nữa hồn hoa
Cớ chi mình lại ngồi xa xót hoài
Thôi đừng tơ tưởng về ai
Nắng mòn mỏi đợi, mưa lai rai chờ!
Tiếc chi công xá đêm mơ
Sương chùng chập sáng,
mây vơ vu chiều
Sợi đàn gảy mãi không kêu
Chân ngờ ngợ bước, tóc liêu xiêu bồng
Tám chờ, chín đợi, mười trông...
Trời thăm thẳm khuyết, đất mong mỏi mòn
Tỉnh mơ về cuộc vuông tròn
Hồn hoa lãng đãng hãy còn bến mê!
Hà Nội 2 000
Đ - H

Dang Cao

  •   30/06/2025 18:28:00
  •   Đã xem: 2
  •   Phản hồi: 0
ĐĂNG CAO - LÊN CAO
Đỗ Phủ
登高
風急天高猿嘯哀,
渚清沙白鳥飛回。
無邊落木蕭蕭下,
不盡長江滾滾來。
萬里悲秋常作客,
百年多病獨登臺。
艱難苦恨繁霜鬢,
潦倒新停濁酒杯。
Đăng cao
Phong cấp, thiên cao, viên khiếu ai,
Chử thanh, sa bạch, điểu phi hồi.
Vô biên lạc mộc tiêu tiêu há,
Bất tận trường giang cổn cổn lai.
Vạn lý bi thu thường tác khách,
Bách niên đa bệnh độc đăng đài.
Gian nan khổ hận phồn sương mấn,
Lạo đảo tân đình trọc tửu bôi.
Đỗ Hoàng
Dịch nghĩa
Gió manhj, trời cao, vượn ai oán
Bến trong, cát trắng, chim lượn vòng.
Vô vàn lá xào xạc rụng xuống,
Sông dài cuồn cuộn chảy vô tận.
Ở xa vạn dặm, thu buồn làm khách tha hương.
Trăm năm nhiều bệnh, một mình lên đài cao.
Gian nan, khổ hận, tóc mai dày nhuốm màu sương gió,
Bệnh phổi nặng mới phải dừng chén rượu đục.
Bài thơ này tác giả làm dịp tiết trùng dương năm Đại Lịch thứ 2 (767) khi ở Quỳ Châu, chỉ trước khi qua đời khoảng 3 năm. Theo phong tục của người thời đó, đến ngày trùng dương thường lên cao uống rượu. Bài thơ thông qua miêu tả cảnh sắc mùa thu lúc lên cao, diễn tả tâm trạng buồn đau lúc già bệnh mà thân phiêu bạc xa quê đã lâu ngày.
Đỗ Hoàng dịch thơ:
LÊN CAO
Gió rít trời cao, vượn ới ôi!
Bến trong, cát trắng lượn chim mồi.
Mênh mang lá rụng rào rào đổ,
Thăm thẳm sông dài cuồn cuộn trôi!
Muôn dặm buồn thu đài lẻ khách,
Trăm năm nảo bệnh gác riêng ngồi!
Khó khăn cùng khốn tóc mai bạc.
Phổi nặng mời dừng chén rượu ôi!
Cao điểm chốt 280, biên giới Việt - Lào tháng 12/ 1972
Đ - H
Bài “ Đăng cao có nhiều dịch giả dịch, nhưng dịch gần như nguyên bản (8 câu thất ngôn bát cú đối cả 8 thì phải nói chỉ Đỗ Hoàng làm được!
vanghecuovsong.com

Học tiêng bản mường

  •   27/06/2025 14:45:00
  •   Đã xem: 4
  •   Phản hồi: 0
Đỗ Hoàng

HỌC TIẾNG BẢN MƯỜNG

thầy miệt xuôi
lên miệt núi
đi qua trăm ngọn đèo
đi qua trăm ngọn suối
đến bản mường
học chữ bản mường thêm!

những âm thanh ngân lên
như tiếng mài gươm loảng xoảng
những âm thanh ngân lên
như lời hò hẹn
mùa sim vê
mùa hội đầu xuân!

tả rơ ve – tìm rau nấu canh
vil - tên làng, tên bản
cha pôồng – ăn sắn
cha đôi – ăn cơm
xà niệt – khẩu súng trường.

nghe một lần cái tai còn lạ
nghe nhiều lân, quen thân.

đi hết núi để tìm ngữ nghĩa
lên miệt cao hiểu nếp rú rừng

muốn làm thầy giáo giỏi trên nương
biết làm trò học chữ!
năm 1976

Tài trai

  •   25/06/2025 15:17:00
  •   Đã xem: 5
  •   Phản hồi: 0
Vy nhân công sức còn lai
Trời xanh muôn thế muôn thế rộng dài
Hòn đá bên đường thành bại
Mỉm cười tay trắng đời trai!

Chêt oan!

  •   25/06/2025 15:14:00
  •   Đã xem: 5
  •   Phản hồi: 0
Chết oan
Linh ở bên kia mấy tiểu đoan?
vô nhiều đưng chạt cả đường quan.
Ngày mai không biêt nơi nào dánh?
Nhat định có ngwif phỉ chết oan!

Suy ngẫm

  •   24/06/2025 20:32:00
  •   Đã xem: 6
  •   Phản hồi: 0
Chí véi c¬­êi kÎ kia bÞ n¹n !
V× cuéc ®êi khæ ®au v« h¹n .
§¬­êng ng­êi ®i ch­a biÕt tËn cïng .
Nªn h•y khoan vç tay nh¹o b¸ng !

6-7-2001

VÉn biÕt binh ®ao lµ vËt gì .
Th¸nh nh©n khæ l¾m míi dïng.
Nh¬­ng bao kÎ vÉn thÝch huyÕt ®æ !
Để ®Þa cÇu m¸u ch¶y kh«ng ngõng !

18-5-2003

Th­¬îng §Õ nãi g× - Xin chí ®õng tin .
Th­¬îng §Õ mØm c­¬êi – Xin chí ®õng tin .
Vµ tÊt c¶ nh÷ng lêi Th­¬îng §Õ .
Tõ x­a nay đã đánh mất niềm tin !

9-6-2001

Nhắn ông nhà báo

  •   21/06/2025 22:31:00
  •   Đã xem: 6
  •   Phản hồi: 0
Đỗ Hoàng
NHĂN ÔNG NHÀ BÁO (1)
Có thiếu gì đâu những tứ thơ.
Báo Dân (2) mình đó vẫn làm ngơ.
Vội vàng nhét gấp dòng Lâm ngẩn (3),’
Hấp tấp tung mau chữ Nguyễn khờ (4)!
Bạn đọc mấy phen bưng mũi khịt,
Người xem trăm lượt bịt tai ngơ!
Mong ông nhà báo yêu thi thủm
Nên đoái đến người mãi đói thơ!
Lệ Thủy, Quảng Bình hậu chiến 1975
Đ - H
(1) Trước chưa làm báo, đang đi dạy học, tưởng trách nhiệm gì đều là của nhà báo
(2) Báo của Đảng bộ Bình Trị Thiên
(3),(4) Thơ mấy ông lông gà, lông vịt

Viết bẩn thỉu

  •   15/06/2025 14:14:00
  •   Đã xem: 10
  •   Phản hồi: 0
Đã chia sẻ với Công khai
MỘT BÀI THƠ ,,VÔ LỐI,, TÀ DÂM, BỆNH HOẠN - GIẢI THƯỞNG HỘI NHÀ VĂN VIỆT NAM NĂM 1993
CẤU HỎI CUỐI NGÀY
Dịch Vô lối - Thi tặc Nguyễn Quang Thiều (tiếp)
Thứ bảy - 16/01/2021 06:25
Khi tập “ Sự mất ngủ của lửa” được Hội Nhà văn Việt Nam tặng giải thưởng, ngay năm1993, nhà thơ Trần Mạnh Hảo đã viết “ Nguyễn Quang Thiều tự dịch thơ mình ra tiếng Việt” và phong cho ông nhà “ Khóc Học” . Tôi nghĩ rất đúng mà chưa hết. Nguyễn Quang Thiều có du học học ngành Công an chuyên nghiệp, nhưng Nguyễn Quang Thiều không biết làm thi ca, nhất là thơ tiếng Việt. Tập “Sự mất ngủ của lửa” đầy hàng chục chữ khóc, riêng bài này đã hơn bốn chữ gần khóc: tôi nấc lên, tôi sặc khói, tôi sẽ ngủ, tôi nhói lên…
Dịch Vô lối Nguyễn Quang Thiều (tiếp)
CÂU HỎI CUỐI NGÀY
Nguyễn Quang Thiều
Tôi tựa lưng vào bức tường xám mốc
Đợi chuyến xe tan tầm
Đó là khoảng thời gian tôi đói nhất và buồn nhất trong ngày
Phía bên kia đường tôi đợi
Những chiếc lá tôi không biết tên
Phủ đầy bụi
Những chiếc lá dịu dàng rụng xuống
Cơn mưa buổi chiều vàng thẳm dâng lên
Trong cơn mơ đói và buồn
Các cô gái đẹp mặc váy cưỡi xe máy phóng qua
Như dao sắc phất vào tôi tứa máu
Tôi nấc lên một câu hỏi như người sặc khói
Rằng nếu tôi lấy họ
Tôi sẽ ngủ với họ thế nào
Và chuyến xe tan tầm lại đến
Ọp ẹp và bẩn thỉu như chiếc lồng vịt khổng lồ
Tôi vội vã bước vào trong đó
Các cô gái buôn chuyến đang ngoẹo đầu ngủ
Tóc tai quấn áo sặc mùi cá khô
Giấc mơ sẽ thế nào trong giấc ngủ thế kia
Và lòng tôi nhói một câu hỏi
Rằng nếu tôi lấy họ
Tôi sẽ ngủ với họ như thế nào.
Quán Sứ - Hà Đông, 1991
BÌNH GIẢNG
Câu mở đầu không có gì gọi là câu thơ. Một câu nói đơn sơ như các ông, các bà quét rác ở các công ty Vệ sinh môi trường, sau ngày làm mệt nhọc vẫn thường nói. Mà nói hay hơn, thơ hơn:
“Ngày dài mưa nắng trên đường
Mong về có đọi cơm thương ở nhà”.
Tiếp theo 5 câu sau có tới 31 từ mà lại là 5 câu rất vô nghĩa, vô bổ không nói lên được điều gì:
“Phía bên kia đường tôi đợi
Những chiếc lá tôi không biết tên
Phủ đầy bụi
Những chiếc lá dịu dàng rụng xuống
Cơn mưa buổi chiều vàng thẳm dâng lên”
Trong khi tiền nhân chỉ 20 từ đã làm nên thi phẩm bất hủ muôn đời!
UỐNG RƯỢU NGẮM HOA
Lưu Vũ Tích
飲酒看牡丹
劉禹錫)
飲酒看牡丹
今日花前飲,
甘心醉數杯。
但愁花有語,
不為老人開。
Lưu Vũ Tích
Ẩm tửu khán mẫu đơn
Kim nhật hoa tiền ẩm
Cam tâm tuý sổ bôi
Đãn sầu hoa hữu ngữ:
Bất vị lão nhân khai.
Đỗ Hoàng dịch thơ:
UỐNG RƯỢU NGẮM HOA
Trước hoa giờ được uống
Mấy chén ngất ngư say
Sợ rằng hoa sẽ nói:
Không nở cho già này!
Cao điểm chốt 176 –
Biên giới Việt Lào 1972
Tiếp đến 6 câu sau là những câu có ý nghĩ dục tình rất bậy bạ, ý nghĩ khiên cưỡng mang tính hiếp dâm cao:
“Trong cơn mơ đói và buồn
Các cô gái đẹp mặc váy cưỡi xe máy phóng qua
Như dao sắc phất vào tôi tứa máu
Tôi nấc lên một câu hỏi như người sặc khói
Rằng nếu tôi lấy họ
Tôi sẽ ngủ với họ thế nào”
Những người con gái đẹp mặc váy cưỡi xe máy phóng qua có sao đâu. Họ làm đẹp cho phố phường đường làng có cuộc đời khởi sắc mà ông bà váy cồng lộn ngược, mò cua bắt ốc không có đôi dép mo cau mà đi thì sao? Tại sao lại nói “Như dao sắc phất vào tôi tứa máu”? Một câu khẩu phàm, hàm hồ, hàm chứa, căm giận cái đẹp còn hơn phát xít Hitle bắn đại bác vào Viện Bảo tàng nghệ thuật Paris (Pháp) những năm 1940 – 1942. Người ta cưỡi xe máy, một nét đẹp của con gái Việt Nam thời đổi mới nghìn đời mới có, sao mình lại có cái nhìn thù hận như vậy?
Bên châu Âu như bà Angela Dorothea Merkel, thủ tướng Đức mặc váy cởi xe máy phóng qua anh cũng tứa máu như dao sắc phất vào người chăng?
Đúng là điên rồ!
Cha ông nói:
“Đàn ông đóng khố đuôi lươn
Đàn bà mặc áo hở lườn mới xinh!”
Bây giờ người đẹp mới mặc váy cưỡi xe máy phóng qua mà mình đã hồng hộc sôi máu lên như đỉa phải vôi? Anh lại còn “ nấc “ lên như bị nghẹn. Việc chi mà anh ghen tức lồng lộn với cái đẹp như thế? Cái đẹp vĩnh cửu của thời đổi mới nước ta có phương hại gì đến thẫm mỹ, đến thuần phong mỹ tục gì đâu?
Người đẹp mặc thế là quá kín đáo, bây giờ chúng nó còn mặc quần đùi lên tận bẹn cởi xe máy nữa đấy. Chỉ những đám vua quan dâm dục vô độ “ Nhất dạ lục giao hoan, sinh ngũ tử” nhưng lại căm thù cái đẹp:
“Tháng sáu có chiếu vua ra
Cấm quần không đáy người ta hãi hùng”
(Ca dao)
Chưa hết, anh còn đặt ra ảo tưởng rất bậy bạ, của đám cái bang, homeless people, vô lương tri:
“Rằng nếu tôi lấy họ
Tôi sẽ ngủ với họ thế nào “
Rằng anh làm sao lấy họ được. Anh Vua chúa sao mà lấy họ dễ dàng như thế. Anh không phải Đặng Mậu Lân em gái Đặng Thị Huệ khênh giường đi giữa Thăng Long thấy gái đẹp là kéo lên làm tình, cũng không phải Beria (Nga) có xe đặc chúng đóng giường chiếu riêng để đi trên phố hễ thấy nữ sinh viên là kéo lên giao hợp… Đến như vua Napoleon cũng phải lấy mạ giòng (đàn bà có con riêng), thứ gì anh thấy người đẹp mặc váy cưỡi xe máy đi trên phố thoáng qua mà đã đòi làm tình! Anh có nứng cặc thì anh chạy vào gốc cây thủ dâm cho nó hạ hỏa, chứ làm sao tiếp cận với người ta!
Anh còn chưa biết, biết đâu trong đám đàn bà, cả đẹp cả xấu đó là tình báo viên, đặc tình, đặc vụ của Công an cài cắm, mà ngành anh theo học. Anh bờm xơm họ sẽ cho một lưỡi dao găm thì anh đi đời, không họ sẽ điện đàm trực tuyến đến bộ phận tham mưu cho anh vào Hỏa Lò! Anh có dám không?
Tiếp đến là đoạn kể như học sinh lớp 2 Hà Nội thời miền Bắc hòa bình mới lặp lại tả cảnh các bà, các cô buôn vịt, buôn cá khô, buôn nước mắm đi trên tàu điện:
“Và chuyến xe tan tầm lại đến
Ọp ẹp và bẩn thỉu như chiếc lồng vịt khổng lồ
Tôi vội vã bước vào trong đó
Các cô gái buôn chuyến đang ngoẹo đầu ngủ
Tóc tai quấn áo sặc mùi cá khô
Giấc mơ sẽ thế nào trong giấc ngủ thế kia”
Rồi anh lại lần nữa nổi máu Sở Khanh không phải lối:
“Và lòng tôi nhói một câu hỏi
Rằng nếu tôi lấy họ
Tôi sẽ ngủ với họ như thế nào.”
Thật là một ý nghĩ tà dâm rất bậy bạ!
Đến như Nguyễn Du chỉ mới nói, dù tên Mã Giám Sinh vô cùng mất dạy, bất lương, không còn luân thường đạo lý:
“Một cơn mưa gió nặng nề
Thương gì đến ngọc, tiếc gì đến duyên”
Đó là đã có ba trăm lạng vàng nhé. Còn anh bô xu dính tíu sao anh có ý nghĩ hoang dâm vô độ ấy được?
Khi tập “ Sự mất ngủ của lửa” được Hội Nhà văn Việt Nam tặng giải thưởng, ngay năm1993, nhà thơ Trần Mạnh Hảo đã viết “ Nguyễn Quang Thiều tự dịch thơ mình ra tiếng Việt” và phong cho ông nhà “ Khóc Học” . Tôi nghĩ rất đúng mà chưa hết. Nguyễn Quang Thiều có du học học ngành Công an chuyên nghiệp, nhưng Nguyễn Quang Thiều không biết làm thi ca, nhất là thơ tiếng Việt. Tập “Sự mất ngủ của lửa” đầy hàng chục chữ khóc, riêng bài này đã hơn bốn chữ gần khóc: tôi nấc lên, tôi sặc khói, tôi sẽ ngủ, tôi nhói lên…
Người ta chẳng thấy nấc, sặc, nhói, ngủ… như thế nào!
Nói chung Nguyễn Quang Thiều Thiều không biết làm thơ tiếng Việt, viết rất kém, dẫu sau này anh có sáng tác lục bát “ Dâng trà”, “Con đường”…
Hội Nhà Văn Việt Việt Nam thời ấy (1993) tặng giải thướng cho Nguyễn Quang Thiều là có tội với nhân dân, với lịch sử!
Hà Nội 14 – 12 – 2017
Đ - H
ĐỖ HOÀNG
DỊCH RA THƠ VIỆT:
CẢM MẾN CUỐI NGÀY!
Tôi tựa lưng vào bức tường xám mốc
Đợi những chuyến xe sắp sửa tan tầm
Đó là khoảng thời gian tôi rệu nhất
Và buồn nhất trong khoảng lặng về đêm!
Cũng phía bên kia con đường tôi đợi
Những chiếc lá mà tôi không biết tên
Những chiếc lá rụng rơi đầy bụi
Cơn mưa vàng chiều thắm dâng lên!
Trong cơn mơ huyền buồn và đói
Bao người xinh sành điệu tay ga
Như ánh chớp như là câu hỏi
Như ánh sao, ngà ngọc chói lòa!
Và chuyến xe tan tầm đã đến
Cả cuộc đời sống động ào vô
Bao thân phận lủi lầm sương nắng
Cho lòng tôi cảm mến vô bờ!
Hà Nội 14 – 12 – 2017
Đ - H
(*) Trich trong “Sự mất ngủ của lửa” – NXB Lao động 1992

Phú Trạm Ỉnasara

  •   11/06/2025 20:18:00
  •   Đã xem: 10
  •   Phản hồi: 0
Đỗ Hoàng
INRASARA – GIẶC THƠ – Vịnh
Chiêm thành, Phú Trạm Insara
Dân số ước chừng dưới vạn ba.
Xuống bản vận quần may thủng đáy,
Lên phường khoác bộ vét cà sa!
Phổ thông chẳng được bao lăm chữ,
Sức học thì đâu mới lớp ba!
Đại Việt chưa bao giờ nhục thế
Dân Hời chủ tịch thơ nhà ta!
Vài năm trước 2020
Đ – H
Ảnh: Cháu Ínarara

Cái chết người đẹp

  •   06/06/2025 09:31:00
  •   Đã xem: 13
  •   Phản hồi: 0
Cái chết người đẹp - Tâm sự người lính
Đỗ Hoàng
CÁI CHẾT NGƯỜI ĐẸP
Em chết rồi.
Người đẹp!
Viên đạn của thế kỉ nào bắn em?
Anh sững sờ giữa trái đất máu đổ.
Xác em nằm trong huyền ảo xa xôi.
Không gian đen,
Không gian trắng
Không nói ra lời
Nỗi đau trái đất kéo tang màu mây xám.
Thế là vô tình
Sự sống
Bắt tay cái chết chia lìa!
Quân phục em mang
Máu thâm sì.
Nghìn năm sau em chẳng về được nữa.
Dù vật chất biến hoá bảo toàn,
Dù sự sống chỉ là điều phi lý.
Không gian,
Thời gian
Mệt mỏi trường tồn!
Anh đi trên trái đất cô đơn.
Gió bấc lạnh thổi tung làn ngực nở.
Xác em nằm
Một hành tinh vứt bỏ.
Vó ngựa trường chinh lãnh đạm dẫm qua.
Anh không thể nào viết nỗi lời thơ.
Khóc em để loài người nguyền rủa!
Trong vô biên
Mạng em thua hạt cỏ.
Khóc em
Anh phản lại Trường Tồn!
Chiến trường Quảng Trị đẫm máu 2 – 1974

Chân dung 810 Việt....

  •   06/06/2025 09:28:00
  •   Đã xem: 14
  •   Phản hồi: 0
“CHÂN DUNG 810 VĂN SI VIỆT ĐƯƠNG ĐẠI - KHÔNG CHON GẦN 700 NGƯƠI – HỌI VIÊN HỘI NHÀ VĂN VIỆT NAM (mốc 2010)
Đỗ Hoàng
1, Khuất Bình Nguyên thơ à uôn
Chạy giải thưởng hơn con buôn chạy tù
2, Mai Quỳnh Nam thúi mắm lu
Giả cầy học giả hai cu Nhật Hoàng.
3, Thơ tình dở nhất thế gian
Là ông giáo Mai Văn Hoan dưới vè.
4, Nhìn mông hoa hậu vôi ve
Dương Kỳ Anh bị mông đè chết tươi !
5, Trần Gia Thái viết dở hơi
Đãi đằng nhuc bút hót lời líu la
6, Lanh chanh Nguyễn Thị Ngọc Hà
Thơ vè đậm đặc ta bà gian thương .
7, Thôi dừng nhắc gã Trần Trương
Kẻo mà xấu hổ văn chương nước mình.
8, Nguyễn Bình Phương đứa phong tình
Vô lối ngu độn hắc tinh thi đàn
9,Buồn cho anh Vũ Từ Trang
Buôn gỗ sung sương lại quàng qua thơ
10, Đặng Huy Giang viết ất ơ
Con lai vô lối vật vờ kiếm ăn.
11, Nguyễn Thanh Kim thật nhăn răng
Bụng to, thơ lép kết bằng số không
12, Vi Thùy Linh lúc lên dồng
Ở lổ chăn lạnh thèm chông, thèm anh
(còn nữa)

Vịnh Trinh Công Sơn

  •   04/06/2025 19:29:00
  •   Đã xem: 14
  •   Phản hồi: 0
HÈN - Quỵ lụy Cộng sản
Trịnh Công Sơn vịnh
Tài ba âm nhạc Trịnh Công Sơn
Dâng mãi dân gian một giọng đờn!
Sung sướng một thời trong nhóm bại,
Vinh vang muôn thuở giữa phe hơn!
Xướng cho tình Bắc lòng không nản,
Hát để hồn Nam dạ chẳng sờn!
Mấy mắn có trời dân chủ thở
Lời ca năm tháng cứ xanh rờn!
Mười lăm năm trước
Đỗ Hoàng
Vịnh thằng cha lập lững hai mang không khoái lắm!

Cái chết người đẹp

  •   04/06/2025 19:26:00
  •   Đã xem: 13
  •   Phản hồi: 0
Cái chết người đẹp - Tâm sự người lính
Đỗ Hoàng
CÁI CHẾT NGƯỜI ĐẸP
Em chết rồi.
Người đẹp!
Viên đạn của thế kỉ nào bắn em?
Anh sững sờ giữa trái đất máu đổ.
Xác em nằm trong huyền ảo xa xôi.
Không gian đen,
Không gian trắng
Không nói ra lời
Nỗi đau trái đất kéo tang màu mây xám.
Thế là vô tình
Sự sống
Bắt tay cái chết chia lìa!
Quân phục em mang
Máu thâm sì.
Nghìn năm sau em chẳng về được nữa.
Dù vật chất biến hoá bảo toàn,
Dù sự sống chỉ là điều phi lý.
Không gian,
Thời gian
Mệt mỏi trường tồn!
Anh đi trên trái đất cô đơn.
Gió bấc lạnh thổi tung làn ngực nở.
Xác em nằm
Một hành tinh vứt bỏ.
Vó ngựa trường chinh lãnh đạm dẫm qua.
Anh không thể nào viết nỗi lời thơ.
Khóc em để loài người nguyền rủa!
Trong vô biên
Mạng em thua hạt cỏ.
Khóc em
Anh phản lại Trường Tồn!
Chiến trường Quảng Trị đẫm máu 2 – 1974
do hoang vào lúc 04:02

Gần 400 văn sĩ Việt ở Việt Nam Cộng hòa

  •   26/05/2025 17:06:00
  •   Đã xem: 19
  •   Phản hồi: 0
GẦN 400 vị VĂN SĨ VIỆT NAM CỘNG HÒA
1- Bùi Giáng lục bát như kiều
Mưa nguồn thấm dịu những chiếu đảo điên
2- Du Tử Lê, phận mỏng manh
Lưu vong khi chết, biển xanh làm mồ!
3 - Cung Trầm Tưởng một cung đàn
Paris thu lạnh, thế gian hồng trần.
4 - Lừng danh kiêu hãnh Nhã Ca
Khăn sô cho Huế xót xa vạn đời!
5 - Cao Tần đồng loại đánh văng
Nhưng thó người ấy còn ngàn năm sau!
(còn nữa) - Trích trong Chân dung 810 vị Văn sĩ Việt - Đỗ Hoàng - NXB Hội Nhà văn năm 2018

Thầy chuầ vinh

  •   26/05/2025 17:03:00
  •   Đã xem: 16
  •   Phản hồi: 0
Đỗ Hoàng ,
THẦY CHÙA vịnh
Thầy chùa lắm bác béo thù lù (1)
Mỡ chảy từ trốc đến dưới khu (2)
Chân cẳng to như vòm cối vại
Bụng bầu phình tựa cái trình lu!
Đoạn kinh cửa khổng luôn ghi nhớ,
Nghĩa sách dân gian tối mịt mù!
Chức sắc thì to trong xóm phật
Quan trường thua cách vét từng xu!
Chú thích:
(1) Thù lù. - Béo phì nộn- Tiếng quê
(2) Khu - Đít - Tiếng quê
;3) Trốc - Đầu - Tiếng quê

Tư Hải chông chiền tranh

  •   21/05/2025 19:35:00
  •   Đã xem: 21
  •   Phản hồi: 0
TỪ HẢI CHỐNG CHIÊN TRANH MẠNH MẼ
Lts: Trong nguyên bản Kim Vân Kiều truyện, Từ Hải – Minh Sơn chết đứng, cấm khẩu sau cú lừa ngoạn mục của Hồ Tôn Hiến. Cái chết ấy là cái chết của đẳng cấp cấp Tù trưởng – tiểu đội trưởng, đại đội tưởng bây giờ. Còn bậc quân vương, cổ kim đều bị bắt sống. Đó là điều biện chứng. Trong Kiều Thơ của Đỗ Hoàng, Từ Hải – Minh Sơn thể hiện đúng là bậc minh quân. Từ Hải là đấng “Naĩ tri binh giả thị hung khí/ Thánh nhân bất đắc dĩ nhi dụng chi” (Binh đao là việc ác độc/ Thánh nhân cực chẳng đã mới dùng nó)
Nguyên bản:
Đỗ Hoàng (chuyển ngữ)
KIM VÂN KIỀU TRUYỆN
Thanh Tâm Tài Tử
Hồi 19 (trích)
Mắc mẹo lừa ,Từ vương chết đứng,
Nợ đoạn trường, Kiều Thúy trả xong
…Minh Sơn người đầy cung tên cắm vào, không gượng được nữa, kêu: Phu nhân làm hỏng việc của ta. Rồi hắt hơi mà chết. Chết không nói được một lời nào nữa Chết đứng sừng sững…
Quan quân trong mà cả sợ không ai dám đến. Lính tráng áp giải Thúy Kiều đi qua nhìn thấy Minh Sơn chết đứng, nàng nức nở khóc: Từ là bậc anh hùng, bởi nghe lời thiếp nên bất đắc kỳ tử. Đại vương ơi, thiếp tôi đã làm lỡ việc lớn.Thiếp đâu dám có mặt trên cõi đời này để phụ ơn Đại vương. Khấn xong , Kiều khóc lạ thay, Minh Sơn mở choàng đôi mắt, lệ tuôn như mưa, tự nhiên thi thể đổ xuống.
Thuy Kiều nghe thấy hai chữ “Trào Tín", nhở lại chuyện ngày xưa, hỏi răng
: Đây có phải song Tiền Đường không?
Khách đáp: Phải. Thúy Kiều nghĩ: Đời ta kết thúc ở đây.Đạm Tiên đã báo mộng từ 15 năm trước rồi. Nhân tiện làm bài thơ Lục Tuyệt (6 câu)
“Thập ngũ niên tiền hữu ước
Kim triêu phương đáo Tiền Đường
Bách thé quang âm hỏa thước
Nhân sinh thân sự hoàng lương
Trào Tín thôi nhân khứ dã
Đẵng nhàn liễu khước đoạn trường!”
(- “Ước nguyền mười lăm năm qua, (757)
Tiền Đường ác mộng hoá ra hậu đường.
Trăm năm một thoáng âm dương.
Trọn đời giấc mộng hoàn lương nhạt nhoà.
Sóng triều giục bước người xa.
Đoạn trường thanh sạch trả ta nợ đời!”)
Đề xong bài thơ, Thúy Kiều kêu to: Từ Minh Sơn hậu đãi ta, vì việc nước mà ngộ sát. Mặt mũi nào đứng trong cõi đời. Ta đem cái chết để tạ Minh vậy!
Bắc Kinh 2006
Đ – H
KIỀU THƠ (trích)
4990- Mở mắt ra rõ sự tình.
Tấm thân mười thước cực hình gióng gông.
Binh tan như ngọn cỏ bồng.
Thây phơi đầy bến, đầy sông, đầy đò.
Động trời vang tiếng reo hò.
4995- Nhữ Trinh lừa trận thắng to vang lừng. (745)
Hồ công mở tiệc ăn mừng
Đem Từ làm vật tương trưng tế thần.
Lệnh ban tháo củi, phóng thân,
Đưa vào đến tận trung quân mời ngồi.
5000- Rằng: “Nghe dũng trí hơn người,
Lại rành chữ nghĩa một thời bút nghiên.
Đã từng đọc sách thánh hiền.
Mà làm thảo khấu cuồng điên thế này?
Những bầy giặc cỏ xưa nay.
5005- Thiên triều nhất quyết ra tay diệt trừ.
Tội đồ truyền kiếp họ Từ.
Hành hung bạo ngược ác ngư, sói hùm.
Bây giờ thân đã đóng cùm.
Hỏi ra dũng khí, anh hùng ở đâu?
5010- Sẽ làm cho biết mặt nhau.
Ai cái thế, ai bêu đầu coi chơi!” (746)
Từ rằng: “Việc ấy có trời.
Tiểu nhân đắc chí ngàn đời khác chi. (747)
Thiên triều nay đã mất uy.
5015- Dân tình đói rét còn gì mà mong.
Ăn xin, ăn cướp đầy đồng.
Chết đường, chết chợ, chết sông, chết đò.
Mệnh quan càng lớn càng to.
Lâu đài càng rộng, vàng kho càng nhiều.
5020- Thê thê, thiếp thiếp, yêu yêu.
Đờn ca xướng hát hết chiều, đến đêm.
Trong triều ngoài quận đảo điên.
Ta đây dấy nghĩa hạ thiên thay trời.
Hợp tình hợp ý muôn người.
5025- Làm vì nghĩa lớn đời đời dân tin.”
Hồ rằng: “Bao đám yêu tinh.
Cũng xưng vì nghĩa, vì tình với dân.
Nhưng rồi cướp phá giành tranh
Đôi bên giặc cỏ, thập thành thanh lâu.
5030- Có gì đạo đức cao sâu.
Một bầy mọi rợ từ đầu đến đuôi.
Còn làm ra vẻ dạy đời.
Thân phanh, trôốc mất đến nơi còn gừ!”
Từ rằng: “Chính sự nát nhừ,
5035- Quan thành lang đạo vua như bù nhìn.
Trong thành ngoài nội điêu linh,
Núi sông chết đứng, dân tình xác xơ.
Già nua không chỗ cậy nhờ,
Tang thương đến nỗi trẻ thơ bạc đầu!
5040- Lân bang chẳng cậy nhờ nhau.
Sách không ghi hết nỗi đau dân lành.
Máu người uống chẳng biết tanh
Gây ra bao cuộc chiến tranh bạo tàn.
Oan khốc từ phố đến làng.
5045- Thượng bất chính hạ làm càn ác tâm.
Lạ gì cái lũ quan dâm,
Miệng hô thiên tử, dao đâm tim người.
Thuyền rồng dỡn sóng, xe chơi.
Một phường ăn máu muôn đời dân đen!
5050- Lập công nấp váy kẻ hèn.
Cổ kim sử sách ai khen bao giờ!
Ta đây thác bụi chôn bờ.
Muôn năm dân nghĩa vẫn thờ khói hương!”
Đỗ Hoàng

Lê Thanh Hải vịnh

  •   16/05/2025 21:01:00
  •   Đã xem: 22
  •   Phản hồi: 0
Đỗ Hoàng
LÊ THANH HẢI vịnh
Xuất thân thợ máy sửa hon đa.
Nhưng lại đặc tình tình báo ta.
Sớm đến cà lê văng thụt khí,
Chiều về súng lục kết gian tà!
Làm quan tột đỉnh, trên tam phẩm,
Học lớp cuối cùng dưới o a!
Không cướp, không gian thì mới lạ
Xứ niềng lắm thứ nghĩ không ra!
Hà Nội vài năm trước
Đ - H

Vịnh qyan hèn, tướng mạt

  •   16/05/2025 20:59:00
  •   Đã xem: 19
  •   Phản hồi: 0
Đỗ Hoàng
HÈN
Hèn hạ như là lũ đại quan
Hèn mà cả nước dân đều than
Hèn rừng gán hết cho thằng láo
Hèn biển dâng đầy gửi lũ ham.
Hèn lấy của dân tiêu xả láng,
Hèn đem công quỹ phá hoang tàn.
Hèn gương phụ mẫu mà như thế
Hèn sống lâu dài để nước tan!
Hà Nội, ngày 3-12-2014
MẠT
Mạt hạng quan gian cướp của dân
Mạt đời dấu biệt để ăn dần
Mạt ngày lọm khọm lo quỳ gối
Mạt tối lò mò sợ gập thân
Mạt sức chống chèo cơn bui gió
Mạt tài tế thế đợt phong trần
Mạt thời ngồi giữ bao thần lộc
Mạt kiếp quan tham cướp của dân!
Hà Nội, ngày 3-12-2014

Dơ dáy một bầy quan độn đần
Dơ thời gió bụi chốn phong trần
Dơ thằng làm tướng không còn giặc
Dơ đứa lên quan chẳng có dân.
Dơ ả tham tiền mà hiến xác
Dơ cô hám bạc mà dâng thân
Dơ trời, dơ đất bầy tham nhũng
Dơ kiếp tôi đòi hầu gãy chân!
Hà Nội, ngày 3-12-2014

Chuyện máu thành sông

  •   30/04/2025 19:26:00
  •   Đã xem: 27
  •   Phản hồi: 0
Thơ tự do của Đỗ Hoàng (Bài 14)
CHUYỆN SÔNG MÁU, NÚI XƯƠNG (*)
Mới vào lính,
Họ chưa biết đâu!
Con gái lớn lên buổi đầu xa mẹ.
Tôi xót xa nhìn những cô gái ngây thơ, trươi trẻ.
Ái ngại cuộc đời chinh chiến xâm lăng!
Họ ngủ êm lành đêm nay,
Họ có biết không?
Những miền rừng xa xôi đang há mồm chờ họ đến.
Những miền rừng của chúa sơn lâm và thần sốt rét.
Sẽ làm cho những thân thể kiện cường thành xanh tái, vàng rơ!
Họ có biết không?
Những vùng rừng họ đi qua.
Trăm năm hút hun đừng hòng mong ngày trở lại
Trăm năm quay cuồng chẳng nhìn đâu ra dáng mẹ!
Và anh mắt người trai từng thuở yêu đương!
Họ đã kinh hoàng chưa?
Hai chữ Trường Sơn!
Đã chôn vùi biết bao nhiêu thế hệ
Đã lấy mất biết bao nhiêu tuổi trẻ.
Những binh đoàn rủi số đi qua!
Rồi còn biết bao nhiêu điều cay đắng xót xa.
Trong bom đạn, người với người là thú dữ.
Trong bom đạn máu tim hồng thành máu quỷ.
Cái chết oán thù còn mang hận đến nghìn năm!
Kẻ nào dù có mệnh số may mắn hơn.
Được sống sót trở về sau vạn nghìn ngày chinh chiến,
Thì mẹ già quê hương không thể nào nhận diện
Con gái minh ngày xưa yêu kiều nay còm cõi ma tàn!
Tôi biết các cô gái dịu hiền, ngây thơ không suy nghĩ gì hơn
.
Khi cái bịp đã nâng lên thành chủ nghĩa.
Khi cái ác đã lên ngôi hoàng đế.
Khi cuộc đời bị ngự trị bất công!
Lần đầu tiên xa nhà
Chạm mặt với chiến tranh!
Thấy cảnh đạn bom, thấy máu đào rơi họ giật mình khủng khiếp
Thực trạng cuộc đời họ chưa hiểu hết.
Sẽ là mối hận nghìn thu!
Tôi bần thần nhìn những cô gái ngây thơ,
Con gái tuổi mộng mơ độ trăng tròn lẻ,
Con gái nhà quê buổi đầu xa mẹ.
Sẽ sống thế nào trong năm tháng chiến tranh?
Lòng riêng tôi như biển cả đau ngầm!
Khi nghĩ đến những vùng rừng đầy sọ người và xương cốt.
Những vùng rừng người ta không mong sống sót,
Để trở về nhìn sông nước quê nhà.
Họ sẽ đến những vùng rừng tử địa tha ma.
Con gái ngây thơ lỡ phải choàng áo lính,
Họ sẽ tận mắt nhìn chiến trận,
Như nhìn những cái chết hôm nay!
Hết lớp này lại lớp khác lên thay.
Chuyện máu thành sông,
Chuyện xương thành núi.
Không phải chuỵện hoang đường văn chương diệu vợi.
Mà chuyện cuộc đời, chuyện thật hôm nay!
Ôi con gái rộn ràng
Lứa tuổi đắm say.
Sẽ sống ra sao?
Người nào sống sót!
Riêng tôi
Tôi mong cho họ trở về được hết.
Để gặp lại mẹ hiền
Gặp lại quê hương.
Chứ sự thật thì
Sự thật…
Đừng nghĩ chuyện sông máu,
núi xương!
20 – 11 – 1973
Đ - H
(*) Rút trong tập thơ Tâm sự người lính - NXB Văn học 1996 - NXB Hội Nhà văn 2018 (tái bản)

Các tin khác

Thơ

CMS là gì? CMS là từ viết tắt từ Content Management System. Theo wikipedia Định nghĩa. Hệ quản trị nội dung, cũng được gọi là hệ thống quản lý nội dung hay CMS (từ Content Management System của tiếng Anh) là phần mềm để tổ chức và tạo môi trường cộng tác thuận lợi nhằm mục đích xây dựng một...

Thăm dò ý kiến

Bạn biết gì về NukeViet 4?

Left-column advertisement
Thống kê
  • Đang truy cập4
  • Hôm nay290
  • Tháng hiện tại2,742
  • Tổng lượt truy cập105,691
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây
Gửi phản hồi