Nước nào dịch loại Thi tăc, vô lối? Từ kẻ 83 tuổi (Thi Hoàng), 68 tuổi (Nguyễn Quang Thiều), 60 tuổi (Nguyễn Bình Phương), 70 tuổi (Mai Văn Phấn) …viết rất vô học, vô văn hóa, phàm phu, tục tỉu, bẩn hơn nhà thổ, công cụ làm thơ, lục súc: chố , mèo NGUYỄN QUANG THIỀU (Thi tặc, vô lối bị bệnh đại thị dâm nặng) Câu hỏi cuối ngày
Tôi tựa lưng vào bức tường xám mốc Đợi chuyến xe tan tầm Đó là khoảng thời gian tôi đói nhất và buồn nhất trong ngày
Phía bên kia đường tôi đợi Những chiếc lá tôi không biết tên Phủ đầy bụi Những chiếc lá dịu dàng rụng xuống Cơn mưa buổi chiều vàng thẳm dâng lên
Trong cơn mơ đói và buồn Các cô gái đẹp mặc váy cưỡi xe máy phóng qua Như dao sắc phất vào tôi tứa máu Tôi nấc lên một câu hỏi như người sặc khói Rằng nếu tôi lấy họ Tôi sẽ ngủ với họ thế nào
Và chuyến xe tan tầm lại đến Ọp ẹp và bẩn thỉu như chiếc lồng vịt khổng lồ Tôi vội vã bước vào trong đó Các cô gái buôn chuyến đang ngoẹo đầu ngủ Tóc tai quấn áo sặc mùi cá khô Giấc mơ sẽ thế nào trong giấc ngủ thế kia Và lòng tôi nhói một câu hỏi Rằng nếu tôi lấy họ Tôi sẽ ngủ với họ như thế nào. Quán sứ - Hà Đông, 1991 Bài thơ viết lúc 10h13 – Tay đại thị dâm – bệnh hoạn Không có lý do gì cho sự ra đời của một bài thơ Nhưng bài thơ đã bắt đầu viết Bằng chữ đầu của một cái tên Thường tuyệt vọng khi đi qua nơi này
Một ô cửa rụt rè mở Và một tiếng rạn vỡ đâu đấy Trên da thịt không ướp lạnh của H
H ngủ muộn. 10h13 phút chưa dậy. Những sự sống trôi qua chiếc giường. Những cái chết trôi qua chiếc giường. Và H nhìn thấy trong giấc ngủ Một tấm thân đàn ông nóng rừng rực Trôi qua chiếc giường và dừng lại ở một khoảng trên đầu
Lúc 10h13 một người đàn bà khác Khoả thân trong một chiếc giường Đặt ở giữa thành phố Bên một cái chết mặc trang phục đại lễ
MAI VĂN PHẤN Mười nén nhang ở ngã ba Đồng Lộc
Tháng ngày gương lược về đâu Chân trời để xoã một màu cỏ non
Các cô nằm lại trên cồn Những chùm bồ kết khô giòn trong cây
Khăn thêu những dấu tay gày Thành mây Đồng Lộc bay bay trắng trời
Người ơi, tôi lại gặp người Hơi bom còn thổi rụng rời cát khô
Nhang này quặn nỗi đau xưa Tôi nay tôi của cơn mưa về nguồn.
Vẫn trấn tĩnh tiễn khách ra ngõ Pha xong ấm trà Quay ra Ông khách không còn ở đó Gọi điện thoại Người nhà bảo ông mất đã bảy năm Nhầm lẫn
Nhà mình Mọi sự đảo lộn Không nhớ bức chân dung hạ xuống bao giờ Đâu rồi chiếc đồng hồ chạy bằng dây cót? Bộ ấm chén giả cổ ai cho?
Ghé sang hàng xóm Thử hỏi mấy loại thực phẩm Loại tăng giá Loại còn giữ giá.
Trong nhà Trà vẫn nóng Đẩy chén nước về phía ông khách đã ngồi.
Luồng tử khí cao chừng một mét sáu dựng đứng trước mặt Chốc lại cúi gập. NGUYỄN BÌNH PHƯƠNG (Tệ hơn Sỏ Khanh & Mã Giám Sinh) Tôi anh lính phong tình , Nhìn sương nuí vờn quanh thân súng Lồng cồn cào vũ điệu giao long Bọn thi tăc, vô lối viết như thời tiền sử, vô học, vô văn hóa lúc nào cũng khoe, 30, 40 nước trên thế giới trong đó có Mỹ, Cô lôm bia, Thụy Điển (1) . Ứng cử giải Nobel Đỗ Hoàng