Người Việt làm thư trowngr Hải quân Mỹ

Người Việt làm thư trowngr Hải quân Mỹ

TỪ CẬU BÉ TỊ NẠN CỘNG SẢN ĐẾN THỨ TRƯỞNG HẢI QUÂN HOA KỲ – CÂU CHUYỆN CỦA ÔNG HÙNG CAO
Ngày 26 tháng 6 năm 2025, Thượng viện Hoa Kỳ chính thức phê chuẩn ông Hùng Cao – một người Mỹ gốc Việt – làm Thứ trưởng Hải quân Hoa Kỳ. Đây là một vị trí cực kỳ quan trọng, chỉ đứng sau Bộ trưởng Hải quân. Cả nước Mỹ có hàng trăm ngàn quân nhân thuộc lực lượng Hải quân, và từ nay, họ sẽ có một người lãnh đạo cấp cao mang dòng máu Việt Nam.
Ai là ông Hùng Cao?
Ông Hùng Cao sinh năm 1971 tại Sài Gòn, trong một gia đình có cha từng là Thứ trưởng Bộ Nông nghiệp của chính quyền Việt Nam Cộng hòa. Sau biến cố 30 tháng 4 năm 1975, cả gia đình ông phải bỏ nước ra đi, sang tị nạn tại Hoa Kỳ. Lúc đó, ông mới chỉ là một cậu bé 4 tuổi, còn quá nhỏ để hiểu vì sao mình phải rời bỏ quê hương, nhưng ký ức về những ngày tháng chạy loạn, sống đời tị nạn đã in sâu vào tâm trí ông.
Lớn lên tại Mỹ, ông theo học tại Học viện Hải quân – một trong những trường quân sự danh giá nhất nước Mỹ – và tốt nghiệp năm 1996. Sau đó, ông tiếp tục lấy bằng Thạc sĩ ngành Vật lý tại Học viện Sau đại học của Hải quân.
25 năm phục vụ không ngơi nghỉ
Ông Hùng Cao phục vụ trong quân đội suốt 25 năm. Ông từng tham gia nhiều chiến dịch quân sự tại những nơi nguy hiểm như Iraq, Afghanistan, Somalia… Ông không chỉ là một sĩ quan giỏi về chuyên môn, mà còn là người luôn nghĩ đến trách nhiệm và danh dự. Sau khi về hưu với cấp bậc đại tá vào năm 2021, ông vẫn tiếp tục phục vụ đất nước dưới hình thức khác – đó là bước vào chính trường.
Năm 2024, ông ra tranh cử vào Thượng viện Hoa Kỳ. Dù không giành chiến thắng, nhưng ông đã để lại ấn tượng mạnh vì lập trường vững vàng, tinh thần thẳng thắn và tình yêu nước nồng nàn.
Tháng 2 năm 2025, Tổng thống Donald J. Trump đã đề cử ông vào vị trí Thứ trưởng Hải quân. Và đến ngày 26 tháng 6, sau khi trải qua phiên điều trần tại Ủy ban Quân vụ Thượng viện, ông chính thức được phê chuẩn, trở thành người gốc Việt đầu tiên giữ chức vụ này.
Tấm gương cho bao thế hệ người Việt
Điều khiến người ta kính trọng ông Hùng Cao không chỉ là vì ông thành công, mà vì ông chưa bao giờ quên cội nguồn. Ông thường chia sẻ rằng những ký ức tuổi thơ về Việt Nam, về mất mát và đau thương trong ngày 30 tháng 4, đã hun đúc trong ông một tinh thần sắt đá – rằng nếu nước Việt không còn tự do để mình phục vụ, thì ông sẽ hết lòng phục vụ nước Mỹ – nơi đã cưu mang gia đình ông.
Ông Hùng Cao từng nói:
“Tôi lớn lên với nỗi đau mất nước. Và tôi không bao giờ muốn thấy nước Mỹ đi theo con đường của Việt Nam ngày ấy. Vì vậy, tôi sẽ làm tất cả để bảo vệ tự do cho thế hệ con cháu mai sau.”
Câu chuyện của ông Hùng Cao là minh chứng sống cho giấc mơ Mỹ – nơi một cậu bé tị nạn cộng sản có thể vươn lên trở thành lãnh đạo cao cấp của quân đội Hoa Kỳ. Nhưng hơn hết, đây là một lời nhắc nhở cho chúng ta – những người Việt sống xa quê – rằng nếu giữ được tinh thần dấn thân, trung thực và biết ơn, thì ta vẫn có thể làm rạng danh dân tộc, dù đi bất cứ nơi đâu.
Xin chúc mừng ông Hùng Cao – một người Việt chân chính, một chiến sĩ của tự do, và là niềm tự hào của cộng đồng ngư

Xem tiếp...

Mid-page advertisement

Người Việt làm thư trowngr Hải quân Mỹ

  •   27/06/2025 07:13
  •   2
  •   0
TỪ CẬU BÉ TỊ NẠN CỘNG SẢN ĐẾN THỨ TRƯỞNG HẢI QUÂN HOA KỲ – CÂU CHUYỆN CỦA ÔNG HÙNG CAO
Ngày 26 tháng 6 năm 2025, Thượng viện Hoa Kỳ chính thức phê chuẩn ông Hùng Cao – một người Mỹ gốc Việt – làm Thứ trưởng Hải quân Hoa Kỳ. Đây là một vị trí cực kỳ quan trọng, chỉ đứng sau Bộ trưởng Hải quân. Cả nước Mỹ có hàng trăm ngàn quân nhân thuộc lực lượng Hải quân, và từ nay, họ sẽ có một người lãnh đạo cấp cao mang dòng máu Việt Nam.
Ai là ông Hùng Cao?
Ông Hùng Cao sinh năm 1971 tại Sài Gòn, trong một gia đình có cha từng là Thứ trưởng Bộ Nông nghiệp của chính quyền Việt Nam Cộng hòa. Sau biến cố 30 tháng 4 năm 1975, cả gia đình ông phải bỏ nước ra đi, sang tị nạn tại Hoa Kỳ. Lúc đó, ông mới chỉ là một cậu bé 4 tuổi, còn quá nhỏ để hiểu vì sao mình phải rời bỏ quê hương, nhưng ký ức về những ngày tháng chạy loạn, sống đời tị nạn đã in sâu vào tâm trí ông.
Lớn lên tại Mỹ, ông theo học tại Học viện Hải quân – một trong những trường quân sự danh giá nhất nước Mỹ – và tốt nghiệp năm 1996. Sau đó, ông tiếp tục lấy bằng Thạc sĩ ngành Vật lý tại Học viện Sau đại học của Hải quân.
25 năm phục vụ không ngơi nghỉ
Ông Hùng Cao phục vụ trong quân đội suốt 25 năm. Ông từng tham gia nhiều chiến dịch quân sự tại những nơi nguy hiểm như Iraq, Afghanistan, Somalia… Ông không chỉ là một sĩ quan giỏi về chuyên môn, mà còn là người luôn nghĩ đến trách nhiệm và danh dự. Sau khi về hưu với cấp bậc đại tá vào năm 2021, ông vẫn tiếp tục phục vụ đất nước dưới hình thức khác – đó là bước vào chính trường.
Năm 2024, ông ra tranh cử vào Thượng viện Hoa Kỳ. Dù không giành chiến thắng, nhưng ông đã để lại ấn tượng mạnh vì lập trường vững vàng, tinh thần thẳng thắn và tình yêu nước nồng nàn.
Tháng 2 năm 2025, Tổng thống Donald J. Trump đã đề cử ông vào vị trí Thứ trưởng Hải quân. Và đến ngày 26 tháng 6, sau khi trải qua phiên điều trần tại Ủy ban Quân vụ Thượng viện, ông chính thức được phê chuẩn, trở thành người gốc Việt đầu tiên giữ chức vụ này.
Tấm gương cho bao thế hệ người Việt
Điều khiến người ta kính trọng ông Hùng Cao không chỉ là vì ông thành công, mà vì ông chưa bao giờ quên cội nguồn. Ông thường chia sẻ rằng những ký ức tuổi thơ về Việt Nam, về mất mát và đau thương trong ngày 30 tháng 4, đã hun đúc trong ông một tinh thần sắt đá – rằng nếu nước Việt không còn tự do để mình phục vụ, thì ông sẽ hết lòng phục vụ nước Mỹ – nơi đã cưu mang gia đình ông.
Ông Hùng Cao từng nói:
“Tôi lớn lên với nỗi đau mất nước. Và tôi không bao giờ muốn thấy nước Mỹ đi theo con đường của Việt Nam ngày ấy. Vì vậy, tôi sẽ làm tất cả để bảo vệ tự do cho thế hệ con cháu mai sau.”
Câu chuyện của ông Hùng Cao là minh chứng sống cho giấc mơ Mỹ – nơi một cậu bé tị nạn cộng sản có thể vươn lên trở thành lãnh đạo cao cấp của quân đội Hoa Kỳ. Nhưng hơn hết, đây là một lời nhắc nhở cho chúng ta – những người Việt sống xa quê – rằng nếu giữ được tinh thần dấn thân, trung thực và biết ơn, thì ta vẫn có thể làm rạng danh dân tộc, dù đi bất cứ nơi đâu.
Xin chúc mừng ông Hùng Cao – một người Việt chân chính, một chiến sĩ của tự do, và là niềm tự hào của cộng đồng ngư

Tài trai

  •   25/06/2025 15:17
  •   2
  •   0
Vy nhân công sức còn lai
Trời xanh muôn thế muôn thế rộng dài
Hòn đá bên đường thành bại
Mỉm cười tay trắng đời trai!

Nguyễn Quang Trung

  •   26/06/2025 14:02
  •   2
  •   0
Nguyễn Quang Trung
Tôi buồn vì nhiều nhà thơ cổ xuý cho thơ văn xuôi. Thà là văn xuôi cho có thể có loại. Đằng này cứ như đưa "bò lạc"(cách nói trong hài Xuân Hinh) vào thơ. Ấy là thơ đã di vào tận cùng của cái sừng trâu, đi vào tử huyệt. Các nhà thơ văn xuôi đẫ bức tử thơ dưới ngọn cờ tung bay phấp phới dưới chiêu bài đổi mới. Anh nói đưa ra những nhà thơ phản thơ, phi thơ, ngợm hoá thơ mà tôi thấy buồn cho sự nghiệp văn chương nước nhà...

Thiều - Phấn - 2 Thi tặc

  •   24/06/2025 20:29
  •   2
  •   0
Tay Thiều cũng như tay Phấn hay khoe Mỹ, Columbia tặng giải thưởng Thơ! Những nước ấy biết gì thơ Việt, người đọc Việt. Ngay Hội Nhà văn Việt trao giải thưởng cho Nguyễn Quang Thiều năm 1993 tập sự mất ngủ của lửa - Một tập sách như Quỷ Sa tăng, ba đầu sáu tay! Tởm lợm!
Ảnh:
(1) Thi tặc số 1 - Thiều
(2) Thi tặc số 2- Phấn
Nhà thơ Đỗ Hoàng
Thi tặc số 1 Nguyễn Quang Thiều không biết làm thơ tiếng Việt , tư tưởng văn nô, tay nghề non nớt, việt lách thần kinh, thừa ý, thiếu lời, dốt đặc cán mai, loăng quăng chu nghĩa, dâm loạn bẩn thỉu hơn nhà chó đẻ...Thế mà hắn làm Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam(!) Có thời nào như thời này?
Nguyễn Quang Thiều
Nguyên bản(1)
Trong quán rượu rắn
Những con rắn được thủy táng trong rượu
Linh hồn nó bò qua miệng bình nằm cuộn khoanh đáy chén
Bò nữa đi, bò nữa đi qua đôi môi bạc trắng
Có kẻ say gào lên những khúc bụi bờ
Một chóp mũ và một đôi giày vải
Mắt ngơ ngơ loang mãi đến chân trời
Nhóm u uất trong những vòm tháp cổ
Người suốt đời lảm nhảm với hư vô
Như đá vỡ, như vật vờ lau chết
Thơ âm âm, thơ thon thót giật mình
Kinh hãi chảy điên cuồng như lưỡi liếm
Ngửa mặt cười trong tiếng khóc mộng du
Bò nữa đi, bò nữa đi, hỡi những linh hồn rắn
Nọc độc từng tia phun chói trong bình
Người không uống rượu mà uống từng ký ức
Mạch máu căng lên lên những vệt rắn bò
Đêm vĩ đại chôn vùi trong quán nhỏ
Rừng mang mang gọi những khúc thu vàng
Rượu câm lặng chở những linh hồn rắn
Có người say hát lên bằng nọc độc của mình.
(1) Bài rút trong tập Thi Tửu - NXB Hội Nhà văn quý IV năm 2007
Đỗ Hoàng dịch ra thơ Việt:
Trong quán rượu – mắm rắn
Lũ rắn độc bị đem tửu táng
Hồn bò quanh đáy chén, miệng bình
Bò nữa đi qua môi bạc trắng
Kẻ say gào giọng rượu thất kinh!
Áo quần, mũ, tất giày trút bỏ
Mắt ngu ngơ hoang mạc chân trời
Nỗi u uất ứ vòm tháp cũ
Với hư vô lảm nhảm suốt đời!
Như đá vỡ, như vật vờ lau chết
Hồn rên lên, tim thon thót nhói lòng
Kinh hoàng chảy điên cuồng như lửa liếm
Ngửa mặt cười khóc mộng du không!
Bò nữa đi! Hỡi những linh hồn chết!
Nọc độc phun bầm cả đáy vò
Ta uống rượu và uống từng ký ức
Mạch máu căng lên những vệt rắn bò!
Đêm dài rộng chôn vùi trong quán vắng.
Rừng mang mang gọi từng khúc thu vàng.
Rượu câm lặng chở bao linh hồn rắn.
Hát bằng nọc độc mình, kẻ xỉn hú rất hăng!
Hà Nội ngày 13 - 1 - 2008
Bài Vô lối
- Những người đàn bà gánh nước sông
Nguyễn Quang Thiều.
Nguyên bản:
Những ngón chân xương xẩu móng dài và đen toẽ ra như móng chân gà mái.
Đã năm năm mười lăm năm ba mươi năm và nửa đời tôi thấy
Những người đàn bà xuống gánh nước sông
Những bối tóc vỡ xối xả trên lưng áo mềm và ướt
Một bàn tay họ bám vào đầu tròn gánh bé bỏng chơi vơi
Bàn tay kia bấu vào mây trắng
Sông gục mặt vào bờ đất lần đi
Những người đàn ông mang cần câu và cơn mơ biển ra khỏi nhà lặng lẽ
Những con cá thiêng quay mặt khóc
Những chiếc phao ngô chết rồi
Những người đàn ông giận dữ buồn bã và bỏ đi
Đã năm năm mười lăm năm ba mươi năm và nửa đời tôi thấy
Sau những người đàn bà gánh nước sông là lũ trẻ cởi truồng
Chạy theo mẹ và lớn lên
Con gái lại đặt đòn gánh lên vai và xuống bến
Con trai lại vác cần câu và cơn mơ biển ra khỏi nhà lặng lẽ
Và cá thiêng lại quay mặt khóc
Trước những lưỡi câu ngơ ngác lộ mồi
1992
Đỗ Hoàng dịch ra thơ Việt :
Những người đàn bà gánh nước sông
Bàn chân toẽ như chân gà mái
Quá nửa đời non dại tôi trông.
Đàn bà xuống gánh nước sông
Bối tóc vỡ xối bềnh bồng trên lưng
Tay giữ chặt giữa chừng đòn gánh
Tay vịn vào mây trắng như tơ
Sông trôi úp mặt vào bờ
Trai mang mơ biển lặng tờ ra đi.
Cá thiêng khóc rầu rì quạnh quẻ
Chiếc phao ngô cô lẻ chết rồi!
Đàn ông giận dữ ôi thôi.
Nuốt sầu ngao ngán chán đời đi luôn.
Nửa đời trải thấm buồn tôi thấy
Lũ trẻ con níu váy u già
Lớn lên giữa chốn bùn sa.
Gái thay mẹ gánh nghèo qua bến thuyền
Con trai mộng triền miên mơ biển
Vác cần câu lặng biến tha hương
Cá thiêng quay mặt lệ tuôn
Để trơ cái lưỡi câu lươn lộ mồi!
Hà Nội ngày 6 tháng 5 năm 2010
Đ - H
Left-column advertisement
Thống kê
  • Đang truy cập9
  • Hôm nay1,137
  • Tháng hiện tại42,693
  • Tổng lượt truy cập96,704
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây
Gửi phản hồi