Thi tăj Mai Văn Phấn

Thi tăj Mai Văn Phấn

Mười nén nhang ở ngã ba Đồng Lộc
Mai Văn Phấn.
Tháng ngày gương lược về đâu
Chân trời để xoã một màu cỏ non

Các cô nằm lại trên cồn
Những chùm bồ kết khô giòn trong cây

Khăn thêu những dấu tay gày
Thành mây Đồng Lộc bay bay trắng trời

Người ơi, tôi lại gặp người
Hơi bom còn thổi rụng rời cát khô

Nhang này quặn nỗi đau xưa
Tôi nay tôi của cơn mưa về nguồn.

Bài thơ đạt giải nhì cuộc thi thơ của báo Văn nghệ năm 1995
Bình giảng: HIỆN LŨ CHUỘT CẦY
Đám vô lối, thi tặc làm mưa, làm gió trên văn đàn mậu dịch, tự cao, tự đại là người cách tân, đổi mới thơ Việt, từ giã quá khứ cha ông . Mai Văn Phấn là một “đại biểu “ nổi cộm. Gã từng khoe khoang và đồng bọn tâng bốc “Thơ đã dịch ra 40 thứ tiếng trên thế giới (!)”Ngay cơ quan văn nghệ mậu dịch cũng lăng xê gã:
"Mười nén hương thắp ngã ba Đồng Lộc" là tên một bài thơ nổi tiếng của nhà thơ Mai Văn Phấn, một tác phẩm được trao giải cao trong cuộc thi thơ của Hội Nhà văn Việt Nam năm 1995. Bài thơ này đã khắc họa sự hy sinh của mười nữ thanh niên xung phong tại Ngã ba Đồng Lộc, sử dụng những hình ảnh tinh tế để thể hiện sự tiếc thương và lòng biết ơn của thế hệ sau.Vn”
Riêng tôi (Đỗ Hoàng) cực lực phê phán loại viết phi ca của đám vô lối, thi tặc! Họ rất kém tiếng Việt, kém làm thơ Việt, kém vốn sống…Bài thơ “Mười nén nhang ở ngã ba Đồng Lộc “ Mai Văn Phấn ‘ Tự lột áo xống lũ chuột cầy trước bàn dân thiên hạ!” Một anh làm Hải quan sống sung sướng ở Hải Phòng làm thơ thương khóc mười cô gái hy sinh ở ngã ba Đồng Lộc Mỹ cũng nên biểu dương! Vấn đề là viết quá dở, tầm thấp dưới vè quần chúng.
Quê tôi các bà nông dân làm thơ đọc xúc động, day dứt, nghĩ thấy xa:
Về anh nông dân đi làm nước ngoài trở về quê kiếm sống vất vả:
“Đã mang thân đi Lao Bảo, Ta Hè
Về quê eng phải chạy chè nuôi thân!”(chạy chè – buôn chè)
Lưc lượng cỏ rác làm khổ lương dân:
“Công an, thuế vụ, kiểm lâm
Trong ba thằng ấy nên đâm thằng nào?
Đồng bào thảo luận xôn xao
Trong ba thằng ấy, thằng nào cũng đâm!”
Bài thơ “Mười nén nhang ngã ba Đồng Lộc” câu nào cũng nhạt, dở, lắp ghép, chung chung…
”Tháng ngày gương lược về đâu
Chân trời đã xõa một màu cỏ non”
Viết thế này không sai
“Tháng ngày gương lược bạc màu
Gái quê thắt ruột một màu cỏ non”
Các cô nằm lại trên đồn
Đêm đêm vang dội dập dồn hồn mây!
Tiếp đến những câu sơ sài , chẳng có tí gì rung dộng:
“Khăn thêu những dấu tay gày
Thành mây Đồng Lộc bay bay trắng trời
Người ơi, tôi lại gặp người
Hơi bom còn thổi rụng rời cát khô “
Tiếp đến nữa là các câu của thương mướn, không chân thật với người đã hy sinh xương máu!
“Người ơi, tôi lại gặp người
Hơi bom còn thổi rụng rời cát khô
Nhang này quặn nỗi đau xưa
Tôi nay tôi của cơn mưa về nguồn.”
Nhà thơ phải “nhãn quan ưng đại, tâm ưng tế”, nhà thơ mà tầm thấp hơn thằng tuyên truyền báo chí huyện xã viết ra loại hạ phẩm thua thanh niên xung phong tự làm ca ngợi đồng đội mình!
Chữ nghĩa lôm côm, lại không có trái tim, Mai Văn Phấn quay sang loại tắc tỵ, hủ nút (gọi thơ vô lôi, thi tặc):
1,Mùa gặt
Căt lúa đến đâu
Gió thổi vào chân
Đến đó
2, Ngắt trái bưởi

Trên cây
Quay lại nhìn
3,Trưa mùa thu
Viên sỏi
Bình yên nằm
Trên đất
4, Se lạnh
Gió
Quấn lấy
Chiếc quạt
5,Trăng sang gốc cây
Trên bàn thờ
Quả hồng
Vừa chín
Bao Văn nghệ in số 37+37/3-9-2023
Hay:
Lời người trồng hoa
Kính tặng anh Thi Hoàng)

Tôi trồng hoa từ bãi dâu xanh đến lúc phơi tơ
Xoè năm ngón ngậm ngùi có mùa hên mùa mất.

Tôi trồng hoa nơi cỗi cằn đất không còn là đất
Mưa đang tái sinh bỗng lại nắng lụi tàn
Chợt có heo may
Chợt
Và bất chợt...
Hoa vẫn đốt lên cho sáng cái hang sâu hun hút bốn mùa.

Công bằng là trời xanh, oan khuất đến như mây
Chỉ có cánh hoa là nghe thấy cả.
Nơi đất mỡ màu, cây có khi chỉ toàn ra lá
Lá cũng lại như bài học công bằng.

Trọn một kiếp người
Hoa uống cạn nước mắt với mồ hôi
Chim có về bới tóc tôi mà làm tổ?
Mai Văn Phấn
Một lần... thi pháp
Chọn màu áo em
Làm bìa tập thơ
Những đốm bóng
Theo tay người dệt lụa
Miệng tằm
Bờ bãi
Bóng dâu...

Nhưng em ở đâu?
Người mặc chiếc áo ấy
Khi tắt nắng
Và bóng đen thức dậy
Anh đi vòng qua con chữ
Gọi ơi hời!
Mai Văn Phấn
Đám thi tặc, vô lối tự tìm vê nguồn cội, tự phơi xương cốt cho thiên hạ nhìn. Nó như con nộm gặp mưa mùa hạ. Kêt cục là con số không! Vô lối, thi tăc không đọc cũng hiểu rồi!
Đ - H

Xem tiếp...

Mid-page advertisement

Thi tăj Mai Văn Phấn

  •   19/10/2025 20:09
  •   0
  •   0
Mười nén nhang ở ngã ba Đồng Lộc
Mai Văn Phấn.
Tháng ngày gương lược về đâu
Chân trời để xoã một màu cỏ non

Các cô nằm lại trên cồn
Những chùm bồ kết khô giòn trong cây

Khăn thêu những dấu tay gày
Thành mây Đồng Lộc bay bay trắng trời

Người ơi, tôi lại gặp người
Hơi bom còn thổi rụng rời cát khô

Nhang này quặn nỗi đau xưa
Tôi nay tôi của cơn mưa về nguồn.

Bài thơ đạt giải nhì cuộc thi thơ của báo Văn nghệ năm 1995
Bình giảng: HIỆN LŨ CHUỘT CẦY
Đám vô lối, thi tặc làm mưa, làm gió trên văn đàn mậu dịch, tự cao, tự đại là người cách tân, đổi mới thơ Việt, từ giã quá khứ cha ông . Mai Văn Phấn là một “đại biểu “ nổi cộm. Gã từng khoe khoang và đồng bọn tâng bốc “Thơ đã dịch ra 40 thứ tiếng trên thế giới (!)”Ngay cơ quan văn nghệ mậu dịch cũng lăng xê gã:
"Mười nén hương thắp ngã ba Đồng Lộc" là tên một bài thơ nổi tiếng của nhà thơ Mai Văn Phấn, một tác phẩm được trao giải cao trong cuộc thi thơ của Hội Nhà văn Việt Nam năm 1995. Bài thơ này đã khắc họa sự hy sinh của mười nữ thanh niên xung phong tại Ngã ba Đồng Lộc, sử dụng những hình ảnh tinh tế để thể hiện sự tiếc thương và lòng biết ơn của thế hệ sau.Vn”
Riêng tôi (Đỗ Hoàng) cực lực phê phán loại viết phi ca của đám vô lối, thi tặc! Họ rất kém tiếng Việt, kém làm thơ Việt, kém vốn sống…Bài thơ “Mười nén nhang ở ngã ba Đồng Lộc “ Mai Văn Phấn ‘ Tự lột áo xống lũ chuột cầy trước bàn dân thiên hạ!” Một anh làm Hải quan sống sung sướng ở Hải Phòng làm thơ thương khóc mười cô gái hy sinh ở ngã ba Đồng Lộc Mỹ cũng nên biểu dương! Vấn đề là viết quá dở, tầm thấp dưới vè quần chúng.
Quê tôi các bà nông dân làm thơ đọc xúc động, day dứt, nghĩ thấy xa:
Về anh nông dân đi làm nước ngoài trở về quê kiếm sống vất vả:
“Đã mang thân đi Lao Bảo, Ta Hè
Về quê eng phải chạy chè nuôi thân!”(chạy chè – buôn chè)
Lưc lượng cỏ rác làm khổ lương dân:
“Công an, thuế vụ, kiểm lâm
Trong ba thằng ấy nên đâm thằng nào?
Đồng bào thảo luận xôn xao
Trong ba thằng ấy, thằng nào cũng đâm!”
Bài thơ “Mười nén nhang ngã ba Đồng Lộc” câu nào cũng nhạt, dở, lắp ghép, chung chung…
”Tháng ngày gương lược về đâu
Chân trời đã xõa một màu cỏ non”
Viết thế này không sai
“Tháng ngày gương lược bạc màu
Gái quê thắt ruột một màu cỏ non”
Các cô nằm lại trên đồn
Đêm đêm vang dội dập dồn hồn mây!
Tiếp đến những câu sơ sài , chẳng có tí gì rung dộng:
“Khăn thêu những dấu tay gày
Thành mây Đồng Lộc bay bay trắng trời
Người ơi, tôi lại gặp người
Hơi bom còn thổi rụng rời cát khô “
Tiếp đến nữa là các câu của thương mướn, không chân thật với người đã hy sinh xương máu!
“Người ơi, tôi lại gặp người
Hơi bom còn thổi rụng rời cát khô
Nhang này quặn nỗi đau xưa
Tôi nay tôi của cơn mưa về nguồn.”
Nhà thơ phải “nhãn quan ưng đại, tâm ưng tế”, nhà thơ mà tầm thấp hơn thằng tuyên truyền báo chí huyện xã viết ra loại hạ phẩm thua thanh niên xung phong tự làm ca ngợi đồng đội mình!
Chữ nghĩa lôm côm, lại không có trái tim, Mai Văn Phấn quay sang loại tắc tỵ, hủ nút (gọi thơ vô lôi, thi tặc):
1,Mùa gặt
Căt lúa đến đâu
Gió thổi vào chân
Đến đó
2, Ngắt trái bưởi

Trên cây
Quay lại nhìn
3,Trưa mùa thu
Viên sỏi
Bình yên nằm
Trên đất
4, Se lạnh
Gió
Quấn lấy
Chiếc quạt
5,Trăng sang gốc cây
Trên bàn thờ
Quả hồng
Vừa chín
Bao Văn nghệ in số 37+37/3-9-2023
Hay:
Lời người trồng hoa
Kính tặng anh Thi Hoàng)

Tôi trồng hoa từ bãi dâu xanh đến lúc phơi tơ
Xoè năm ngón ngậm ngùi có mùa hên mùa mất.

Tôi trồng hoa nơi cỗi cằn đất không còn là đất
Mưa đang tái sinh bỗng lại nắng lụi tàn
Chợt có heo may
Chợt
Và bất chợt...
Hoa vẫn đốt lên cho sáng cái hang sâu hun hút bốn mùa.

Công bằng là trời xanh, oan khuất đến như mây
Chỉ có cánh hoa là nghe thấy cả.
Nơi đất mỡ màu, cây có khi chỉ toàn ra lá
Lá cũng lại như bài học công bằng.

Trọn một kiếp người
Hoa uống cạn nước mắt với mồ hôi
Chim có về bới tóc tôi mà làm tổ?
Mai Văn Phấn
Một lần... thi pháp
Chọn màu áo em
Làm bìa tập thơ
Những đốm bóng
Theo tay người dệt lụa
Miệng tằm
Bờ bãi
Bóng dâu...

Nhưng em ở đâu?
Người mặc chiếc áo ấy
Khi tắt nắng
Và bóng đen thức dậy
Anh đi vòng qua con chữ
Gọi ơi hời!
Mai Văn Phấn
Đám thi tặc, vô lối tự tìm vê nguồn cội, tự phơi xương cốt cho thiên hạ nhìn. Nó như con nộm gặp mưa mùa hạ. Kêt cục là con số không! Vô lối, thi tăc không đọc cũng hiểu rồi!
Đ - H

Kiều Thư (trích)

  •   15/10/2025 21:04
  •   4
  •   0
Kết Kiều Thơ
Đoạn kết
Ngẫm ra ân oán tại người. (808)
Hiền tâm, ác bá cũng nơi lòng mình.
Đã rằng vì nghĩa, vì tình.
Sá chi cái lũ yêu tinh hung tàn.
6105- Xưa nay dưới chốn trần gian,
Núi xương, sông máu non ngàn trắng phơi.
Mệnh tài đầy đoạ kiếp người. (809)
Tơ duyên nghiệp chướng nợ đời phải mang.
Cửu tuyền còn chuyến đò ngang. (810)
6110- Nợ chưa trả hết sao sang bến chiều.
Càn khôn hoang lạnh cô liêu.
Càng gây oan trái, càng nhiều tội danh.
Cõi trần mờ mịt mong manh,
Con người, con ngợm cố giành giật nhau.
6115- Nhãn tiền trông thấy mà đau!
Đời nay đã vậy, muôn sau thế nào?
Lại mơ có những anh hào.
Hùng tài đại lược, chí cao phi thường.
Cho Kiều không phải đoạn trường.
6120- Cho bao cây cỏ bên đường bình yên.
Chỉ còn tìm đến cõi tiên. (811)
Đỗ Hoàng thử hỏi có nên dịch Kiều?
Hà Nội, 6 giờ 37 phút ngày 17 tháng 5 năm 2009
Đ-H
A D H 1

Nguyễn Quang Thiêu (tiếp)

  •   22/09/2025 14:19
  •   15
  •   0
NGUYÊN QUANG THIỀU – TÀM VĂN HÓA QUẤ THÂP – HỌC HÀNH LỔ MỔ - KHÔNG NÊN LÀM CHỦ BÚT.(tiếp theo)
Đỗ Hoàng
Mấy ông công an khi đeo dao găm, súng lục, giày đính, kiếm mác, tua dãi… trông rất hùng dũng;;nhưng khi viết lách thể hiện ý đồ, quan điểm thì lòi lổ hỏng kiên thức vô học rất trầm trọng! Nguyễn Quang Thiều là một người như thế!
Khác những người cùng thế hệ, Thiều dược Công an cho học tiếng Anh tận Cu Ba do Mễ Tây Cơ dạy. Méo mó có hơn không. Về nước làm công an ngoại tuyến (mật vụ). Thiều làm cái gọi là “thơ” – vô lối, được cài caì cắms vào văn nghệ, trở thành “nhà thơ” (thi tăc)! Thiều lamf gims đốc nhà xuất bản Hội nhà văn, có cấu Chủ tịch Hội Nhà văn. Thiều ra cái càng viêt càng sai, chuyên đề Viết & Đọc. Bằng hữu gọi là “tạp chí”! Thế là Thiều tha hồ tung tẩy viêtt mọi thứ. Càng viết càng sai, càng thể hiện cây gdường là cái xa mờỗ mục!
Xin trích dẫn bài”đít cua”, thông điệp “Chúng ta đi qua thiên đường với đôi mắt mù lòa’ in chuyên đề “Viết & Đọc mùa thu 2024”. Bài này co cùng hàng trăm bài như thế hiện tỏ rỏ lổ hỏng trong kiên thức văn chương của Thiều!
Thiên đường là nơi hạnh phúc đạt được trọn vẹn theo quan niệm của Công giáo, cũng như nó đã có hình thù chưa miền cực lac bên đạọ Phật.
"Thiên đường" (hea ven) là một khái niệm chỉ về một thế giới lý tưởng, hạnh phúc và viên mãn, thường được mô tả là nơi cư ngụ của các đấng tối cao, thần tiên, hoặc nơi an nghỉ cuối cùng của những linh hồn tốt đẹp sau khi qua đời. Ngoài ra, từ này còn có thể chỉ một Vườn địa đàng (nơi Adam và Eva cư ngụ).
Thiên đường là cái không có thực trong cuộc đời chỉ có thánh thần may mắn mới lên được. Người cộng sản lạc quan tếu nhất cũng mới nghĩ tới ” thiên đường cộng sản”. Nó đã có hình thù ra sao thi cũng chưa bết!.
Chỉ có ông hót hoc Tố Hữu Việt Nam bốc phét “miền Bắc thiên đường của các con tôi” chứ không phải thiên đường của nhân loại!!. Nay có ông cộng con Nguyễn Quang Thiều mới khẳng định có thật “thiên đường” “Chúng ta đi qua thiên đường vớ bằng đôi mắt mù lòa”! Thật diệu kỳ ‘thiên đường của Nguyễn Quang Thiều đã đi qua, dù di qua với đôi mắt dũ mù lóa!. Thiên đường đã có thật rồi.. Người cộng sản đâu phải vẽ hượu, vẽ vượn!” Ngườ主要的i người đế quốc biêt hay chăng/ Trai đát già nua, ta trẻ măng/ Trai đât ngươi ôm ôm chẳng nổi/ Trời kia ta với tới cung trăng” Vờ òa sung sướng chưa bà con công nông!
“Đã có lần tôi mơ thấy mình bay lơ lững trên cao (高) và nhìn xuống thê gian(.世界) Tôi chăc không chỉ minh tôi mơ như thế.. Và từ trên cao tôi nhìn thây chính (主要)tôi đang進行中)(cùng biêt bao người khác đang chen chuc trên những con đường trên mặt đát . Một cảnh tượng hổn lọạn (混亂)và thật tội nghiệp(職業) hiện ra (出現)trước măt tôi. Khi chúng ta thoát khỏi chúng ta để quay đầu lại nhìn chính (chúng ta, chúng ta mới thật kinh haĩ về những năm chúng ta đã sông và đang sống. Chẳng lẽ chúng ta những kẻ đươc quyền(正正確)cất giữ những giấc mơ đẹp , lại hiện ra thật tồi tệ và đày đọa (折磨) đến như thê kia.
Vì trong đám đông bât tận đang chen chúc , đang nguyền rủa nhau, đang mưu mô, đang độc ác, đang lầm lạc, đang tuyệt vọng, tôi thây dôi mắt đang ngước lên. Họ cầu xin và mơ ước đến Thiên đường(天堂) một ngày nào đó. Và trong những người ngước mắt lên mơ đến một Thiên đường đã có quá nhiều người gục xuống bởi tuyệt vọng vì chính điều họ mơ đên. Họ không đủ kiên nhẫn đợi chờ cái ngày họ được đến Thiên đường.. Họ guc gã trong bóng tôi của vô vọng (絕望)ở phía thẳm xa (邊緣c) húng ta, chỉ cách một lớp áo, một làn da và nói cho đúng hơn thì Thiên đường ở trong lòng bàn tay của chúng ta. Nhưng chúng ta đã không tin vì không nhìn thấy điều ấy….”
Ông Nguyễn Quang Thiều trên ông Mác, ông Ăng ghen, ông Lên nin… hàng triệu cái đầu. Chỉ mở lòng bàn tay Thiên đường đã có rồi. Không phải các ông vô sản đót cháy hêt núi non, thiêu trọi hàng trăm triệu mạng sống mà không thấy “Thiên đường”
Nguyễn Quang Thiều là thần tuyên truyền viên tuyên huấn bịp bợm, láo khoét, ngu độn đến Gơ ben (phát xit Đức) phải gọi bằng Cụ!
P/s: Bài viết ngăn đầy chất Tầu ô, lối câu văn nhan nhản!
Đ – H
Kỳ sau: Hãy ngước mắt lên dù chỉ một lần

Nguc trung nhật ký (tiếp)

  •   15/08/2025 08:06
  •   68
  •   0
Ngục trung nhật ký là tập thơ gồm các bài chữ Hán của Hồ Chí Minh viết từ ngày 29-8-1942 đến ngày 10-9-1943 dưới dạng một quyển sổ tay nhỏ. Tác phẩm được nhiều người đánh giá là một thể hiện khác của con người Hồ Chí Minh qua cách nhìn là một nhà thơ. Đến nay tác phẩm đã được xuất bản nhiều lần dưới nhiều hình thức khác nhau, được dịch và giới thiệu ở nhiều nước trên thế giới, nhiều lần được thể hiện bằng thư pháp tiếng Việt, tiếng Hán, tiếng Triều Tiên, tiếng Nhật... Ngày 1-10-2012, thủ tướng đã ra quyết định công nhận đây là bảo vật quốc gia. Tôi dịch thơ Hồ Chí Minh khi học chữ Hán ở trường trung học và khi ra công tác. Đây là ghi chép nhật ký nôm na, đơn giản. Khi trừng trải thấy ý nghĩ lớn lao, có nhiều bài rất hay.Giới thiệu để bạn đọc tham khảo! – Đỗ Hoàng
開卷
老夫原不愛吟詩,
因為囚中無所為。
聊借吟詩消永日,
且吟且待自由時。
Khai quyển
Lão phu nguyên bất ái ngâm thi,
Nhân vị tù trung vô sở vi.
Liêu tá ngâm thi tiêu vĩnh nhật,
Thả ngâm thả đãi tự do thì.
Dịch nghĩa
Già này vốn không thích ngâm thơ,
Nhân vì trong ngục không có gì làm.
Hãy mượn việc ngâm thơ cho qua ngày dài,
Vừa ngâm vừa đợi ngày tự do.
Đỗ Hoàng dịch thơ:
Ta đây người chẳng thích ngâm thơ
Trong ngục ngồi không chỉ vật vờ.
Hãy mượn ngâm nga tiêu ngày rộng
Vừa ngâm, vừa đợi tự do chờ!

Ngục trung nhật ký (tiếp)

Chân cẳng treo lên tự tội hinh/Làng xom hai bờ sông đông đúc/giữa dòng ông chài lươt nhẹ tênh!

Thăm dò ý kiến

Bạn biết gì về NukeViet 4?

Left-column advertisement
Thống kê
  • Đang truy cập7
  • Hôm nay8,231
  • Tháng hiện tại123,085
  • Tổng lượt truy cập754,566
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây
Gửi phản hồi