ĐĂNG CAO - LÊN CAO
Đỗ Phủ
登高
風急天高猿嘯哀,
渚清沙白鳥飛回。
無邊落木蕭蕭下,
不盡長江滾滾來。
萬里悲秋常作客,
百年多病獨登臺。
艱難苦恨繁霜鬢,
潦倒新停濁酒杯。
Đăng cao
Phong cấp, thiên cao, viên khiếu ai,
Chử thanh, sa bạch, điểu phi hồi.
Vô biên lạc mộc tiêu tiêu há,
Bất tận trường giang cổn cổn lai.
Vạn lý bi thu thường tác khách,
Bách niên đa bệnh độc đăng đài.
Gian nan khổ hận phồn sương mấn,
Lạo đảo tân đình trọc tửu bôi.
Đỗ Hoàng
Dịch nghĩa
Gió manhj, trời cao, vượn ai oán
Bến trong, cát trắng, chim lượn vòng.
Vô vàn lá xào xạc rụng xuống,
Sông dài cuồn cuộn chảy vô tận.
Ở xa vạn dặm, thu buồn làm khách tha hương.
Trăm năm nhiều bệnh, một mình lên đài cao.
Gian nan, khổ hận, tóc mai dày nhuốm màu sương gió,
Bệnh phổi nặng mới phải dừng chén rượu đục.
Bài thơ này tác giả làm dịp tiết trùng dương năm Đại Lịch thứ 2 (767) khi ở Quỳ Châu, chỉ trước khi qua đời khoảng 3 năm. Theo phong tục của người thời đó, đến ngày trùng dương thường lên cao uống rượu. Bài thơ thông qua miêu tả cảnh sắc mùa thu lúc lên cao, diễn tả tâm trạng buồn đau lúc già bệnh mà thân phiêu bạc xa quê đã lâu ngày.
Đỗ Hoàng dịch thơ:
LÊN CAO
Gió rít trời cao, vượn ới ôi!
Bến trong, cát trắng lượn chim mồi.
Mênh mang lá rụng rào rào đổ,
Thăm thẳm sông dài cuồn cuộn trôi!
Muôn dặm buồn thu đài lẻ khách,
Trăm năm nảo bệnh gác riêng ngồi!
Khó khăn cùng khốn tóc mai bạc.
Phổi nặng mời dừng chén rượu ôi!
Cao điểm chốt 280, biên giới Việt - Lào tháng 12/ 1972
Đ - H
Bài “ Đăng cao có nhiều dịch giả dịch, nhưng dịch gần như nguyên bản (8 câu thất ngôn bát cú đối cả 8 thì phải nói chỉ Đỗ Hoàng làm được!
vanghecuovsong.com