NHỮNG NGƯỜI ĐÀN BÀ GÁNH NƯƠC SÔNG THƠ CỨT ĐÁI
Thứ bảy - 12/06/2021 07:41
Cũng như bài “Bài hát về cố hương”, Nguyễn Quang Thiều nói vế làng Chùa của ông, nhưng cái làng của ông đơn điệu sơ sài, không có gì đặc sắc, tiêu biểu. Ông viết kiểu Vô lối nên không một người Việt nào đọc nổi và ngửi được! Bài trước muốn làm con chó cnh giữ quê hương, bài này mấy gã đàn ông mang mơ biển giậ dữ ra khỏi nhà. Chất giang hồ hảo hớn mu mơ đâu từ trong các trang viết Thi Nại Am tả trong Thủy Hử hiện ra một cách thô thiển! Ngay đặt tựa đề đã dài dòng rất Tây đen lai mà lại phản cảm: “Những người đàn bà gánh nước sông”
NHỮNG NGƯỜI ĐÀN BÀ GÁNH NƯƠC SÔNG THƠ CỨT ĐÁI
NHỮNG NGƯỜI ĐÀN BÀ GÁNH NƯƠC SÔNG THƠ không phải thơ
Đỗ Hoàng
Nguyễn Quang Thiều
Nguyên bản:
Những người đàn bà gánh nước sông
Những ngón chân xương xẩu, móng dài và đen toẽ ra như móng chân gà mái
Đã năm năm, mười lăm năm, ba mươi năm và nửa đời tôi thấy
Những người đàn bà xuống gánh nước sông
Những bối tóc vỡ xối xả trên lưng áo mềm và ướt
Một bàn tay họ bám vào đầu đòn gánh bé bỏng chơi vơi
Bàn tay kia bấu vào mây trắng
Sông gục mặt vào bờ đất lần đi
Những đàn ông mang cần câu và cơn mưa biển ra khỏi nhà lặng lẽ
Những con cá thiêng quay mặt khóc
Những chiếc phao ngô chết nổi
Những người đàn ông giận dữ, buồn bã và bỏ đi
Đã năm năm, mười năm, ba mươi năm và nửa đời tôi thấy
Sau những người đàn bà gánh nước sông và lũ trẻ cởi truồng
Chạy theo mẹ và lớn lên
Con gái lại đặt đòn gánh lên vai và xuống bến
Con trai lại vác cần câu và cơn mưa biển ra khỏi nhà lặng lẽ
Và cá thiêng lại quay mặt khóc
Trước những lưỡi câu ngơ ngác lộ mồi.
Đỗ Hoàng
BÌNH GIẢNG
Đây là bài đặc trưng cho kiểu viết Vô lối của Nguyễn Quang Thiều: sơ sài, chung chung, mòn vẹt, củ kỷ, lê thê , dài dòng, nhạt nhẽo, ý tứ tù mù, lặp đi lặp lại, sử dụng tiếng Việt trong thơ rất kém!
Cũng như bài “Bài hát về cố hương”, Nguyễn Quang Thiều nói vế làng Chùa của ông, nhưng cái làng của ông đơn điệu sơ sài, không có gì đặc sắc, tiêu biểu. Ông viết kiểu Vô lối nên không một người Việt nào đọc nổi và ngửi được! Bài trước muốn làm con chó cnh giữ quê hương, bài này mấy gã đàn ông mang mơ biển giậ dữ ra khỏi nhà. Chất giang hồ hảo hớn mu mơ đâu từ trong các trang viết Thi Nại Am tả trong Thủy Hử hiện ra một cách thô thiển! Ngay đặt tựa đề đã dài dòng rất Tây đen lai mà lại phản cảm: “Những người đàn bà gánh nước sông”. Họ là cô bà, mẹ, cháu, em, cháu gái của tác giả. Họ đàn bà, giống cái là đúng thôi. Nhưng người Việt cả nước cũng ít khi gọi cô, bà, mẹ, cháu, em gái của mình… là “những đàn bà”! Miền Trung, Quảng Bình quê tôi “đàn bà” gọi là “lền bà”. Lền bà chỉ giống cái như đàn bà, nhưng đã gọi lền bà là có ý bình thường, thậm chí coi thường!
“ Những đàn bà gánh nước sông”, Nguyễn Quang Thiều rất coi thường bà, mẹ, cô, bác ,cháu chắt …của mình hoặc ngu độn không biết sử dụng tiếng Việt trong từng ngữ cảnh!
“Những người đàn bà gánh nước sông
Những ngón chân xương xẩu, móng dài và đen toẽ ra như móng chân gà mái
Đã năm năm, mười lăm năm, ba mươi năm và nửa đời tôi thấy
Những người đàn bà xuống gánh nước sông”
Đã thế lại lôi cái xấu của người ta ra cho thiên hạ mè nheo: “Những ngón chân xương xẩu, móng dài và đen toẽ ra như móng chân gà mái”. Dân gian ta thì “xấu che, tốt khoe”. Sao lại đưa “những ngòn chân xương xẩu, mong dài và đen tõe như móng chân gà mái” để bôi nhọ nhưng phụ nữ nghèo khổ, khốn cùng của quê mình! Những kẻ vô học cũng không làm điều này huống hồ mình là một trí thức thuộc lực lượng đặc biệt bảo vệ Nhà nước mang tiếng là Nhà thơ!
“Ôi ra gì vô lối mần thơ
Thua xa dân cù bất, cù bơ”!
Đoạn vô lối tiếp theo có phải quê Nguyễn Quang Thiều bị bần cùng hóa sinh ra một lũ du thủ, du thực không còn tình quê hương gắn bó bó:
“Những đàn ông mang cần câu và cơn mưa biển ra khỏi nhà lặng lẽ
Những con cá thiêng quay mặt khóc
Những chiếc phao ngô chết nổi
Những người đàn ông giận dữ, buồn bã và bỏ đi”
:
“Đã năm năm, mười năm, ba mươi năm và nửa đời tôi thấy
Sau những người đàn bà gánh nước sông và lũ trẻ cởi truồng
Chạy theo mẹ và lớn lên
Con gái lại đặt đòn gánh lên vai và xuống bến”
Cả bài Vô lối chỉ được đoạn này, nhưng đoạn này viết theo thể thơ dân tộc có phải rung cảm hơn, hay hơn không?
“Và đã đủ nửa đời tôi thấy
Bầy trẻ thơ níu váy u già
Lớn lên giữ chốn bùn sa
Gái thay mẹ gánh nghèo qua bến thuyền”
Đấy là nói về nội dung, còn thi pháp – phép làm thơ thi Nguyễn Quang Thiều vô cùng yếu kém! Trước hết bài này viết theo “vô lối” tức là không vần, không điệu, lộn xà, lộn xộn, lung tung lang tang lại kém học kiến thức cơ bản! Anh viết: “Đã năm năm, mười năm, ba mươi năm và nửa đời tôi thấy” thì anh chỉ viết: “Đã nửa đời tôi thấy” là đủ rồi. Anh kể “năm năm, mười năm “ thì anh phải kể “ một năm, ba năm”, anh kể “một năm, ba năm” thì anh phải kể” nửa năm , ba tháng”…Nói chung anh rất dốt toán, và suy luận có lý trong đời thường!
Từ cu lít, công an, anh nhập vô làng thơ anh phải biết luật chơi thơ. Trong thơ có nhiều luật lắm, nhưng luật nào cũng trí tuệ hiền lành không phải luật của nghề anh đều máu chảy, đầu rơi!
Thứ nhất anh phải luyện chữ: “Gọt xong một trăm chữ, mòn tâm huyết đời người”
Thứ hai “推敲” thôi xao - Đẩy và gõ.
Trong câu thơ “Tăng xao nguyệt hạ môn” 僧敲月下門 Sư gõ cửa dưới trăng, trước “Giả Đảo” 賈島 định dùng chữ “thôi” 推, đến khi hỏi “Hàn Dũ” 韓愈 bảo nên dùng chữ “xao” 敲 hay hơn. Nay ta nói làm việc gì phải suy nghĩ châm chước cho kĩ là “thôi xao” 推敲 là vì cớ ấy.
Tôi (Đỗ Hoàng) đọc vô lối của anh ( Nguyễn Quang Thiều) tôi biết anh không hiểu gì phép tắc thơ phú cả!
Thơ hai ku Nhật Bản anh nên tham khảo thêm:
“Thể thơ haiku ra đời vào thế kỷ 17 và phát triển mạnh vào thời kỳ Edo (1603 - 1867). Lúc sơ khởi haiku mang sắc thái trào phúng nhưng dần chuyển sang mang âm hưởng lắng tịnh của Thiền tông. Thiền sư thi sĩ lỗi lạc Matsuo Bashō được coi là người khai sinh ra haiku và Yosa Buson cùng Masaoka Shiki đã phát triển thể thơ này thêm hoàn thiện, cho nó thể thức như ta thấy ngày nay.
Haiku có lẽ là thể thơ ngắn nhất thế giới bởi mỗi bài haiku, mặc dù đôi khi có bài biến thể, nhưng đại để chỉ vỏn vẹn 17 âm tiết trong 3 câu, ngắt thành 5 + 7 + 5. Tuy gọi là ba câu nhưng theo truyền thống thì người Nhật viết cả bài haiku theo hàng dọc thẳng một cột chứ không chia thành ba. 17 âm tiết tiếng Nhật có khi chỉ vài ba từ ít ỏi. Bài thơ "Con ếch" nổi tiếng của Matsuo Bashō trong tập Xuân nhật (Haru no hi, 1686) là một bài tiêu biểu có cú pháp 5 + 7 + 5 âm tiết:
古池や (fu-ru-i-ke ya)
蛙飛込む (ka-wa-zu to-bi-ko-mu)
水の音 (mi-zu no o-to)
Bài thơ trên có thể viết theo ba dạng:
古池や蛙飛込む水の音 (kanji)
ふるいけやかわずとびこむみずのおと (hiragana)
furuike ya kawazu tobikomu mizu no oto (rōmaji)
Dịch nghĩa:
Ao xưa;
ếch nhảy vào
tiếng nước .
Đỗ hoàng phải dịch lại thơ hai ku!
Bài “ Những người đàn bà gánh nước sông” và tất tần tật thơ vô lối Nguyễn Quang Thiều và đám “Vô lối” nước Nam ta theo Thi Thánh Đỗ Hoàng đều là loại cứt đái Tôi nói sai tôi chịu tội với Dân tộc!
Bài “ Những người đàn bà gánh nước sông” được đưa vào 100 bài thơ hay nhất thế kỷ XX năm 2017 thì cõi Việt này là cõi mông muội sao?
Hà Nội ngày 12 tháng 6 năm 2021
Đ - H