Chuyển truyện ngắn hay ra thơ!

Thứ sáu - 04/04/2025 22:15
CHUYỂN TRUYỆN NGẮN HAY RA THƠ (tiếp theo)
Đỗ Hoàng
Ltg : Báo Mậu dịch hai ba chục năm nay luôn tung hê, lăng xê đám thơ vô lối – thi tăc lêm trời cao ! Những cái tên nghe lộn mửa đươc nhắc đi, nhắc lại khắp các tờ báo vô văn chương : Nguyễn Quang Thiều, Nguyễn Bình Phương, Phú Trạm Inasara, Vi Thùy Linh, Mai Văn Phấn…
Nguyễn Quang Thiều mới đây nhất ra tập « Lò Mổ » - một tập hoạn heo. Tôi chưa đọc trọn tác phẩm (chỉ mới đọc những câu trích trên mạng) nhưng như tôi từng phát biểu, Nguyễn Quang Quang Thiều không biết làm thơ, phú , viết rât ẩu sỉ, dung tục bẩn thiu, bô đen đạo đức, thuần phong mỹ tục…Tuy cs vđi du học, nhưng du học Cu Ba, người Mỹ la tinh dạy cho tiêsng Anh nên kiến văn rất lỏm bỏm. Hò Chí Minh là nhà thơ lớn đa viết « Tự do tiên khách trên đời, Biết đâu trong ngục có người khách tiên ! » Một câu thơ tổng hợp bao quát rộng rãi. Trong toán học học gọi là bao hàm ngoài, Nguyễn Quang Thiều chẻ ra kiểu quy nạp không hoàn toàn cũng trong toán học « Ngọn có tự do sẽ thành thảo nguyên / Con chim tư do sẽ thành bầu trời/ Con người tự do sè làm nên vũ trụ… » Con tâm linh thì sao ? Qui nạp không hoàn toàn kể đến lúc nào mới hêt !
Vô lối – thi tăc Hoàng Thụy Hưng thường ký Hoang Hưng. Hoàng Hưng sinh năm 1942, quê Hưng Yên. Tốt nghiệp đại học năm 1965. Thời đó có bằng cấp đại học là quá danh giá. Bao nhiêu người không vào được đại học phải đi làm công nhân, phụ hồ, phu phen lục lộ (bây giờ gọi là thợ đụng) « Em ơi em ! Đừng yêu anh nữa . Trái tim anh vôi vữa hết rồi » ! Hoàng Hưng được về làm bao Người giáo viên nhân dân ! Một tờ báo có chữ1 Ai cũng có chữ ! Riêng Hoàng Hưng không có chữ (Mặc dù ở tù Hoàng Hưng tự học chữ Pháp dịch được thơ Pháp). Tuổi của Hoàng Hưng là tuổi tham gia trận mạc. Những người cùng tuổi , cùng thời đã rât nổi danh :Phạm Tiến Duật, Lê Anh Xuân, Nguyễn Mỹ…Hoàng Hưng chuyên bàn đèn thuốc phiện (đưa thơ Hoàng Cầm ra nước ngoài – gọi là đổ nước đái cho Hoàng Cầm). Tư cách thế nên Công an giam tù. Ra tù gã làm tho, in thơ rất bậy bạ : « Con gà đen, con gà đen/ Cởi quần chưởi thề ! »/Bạn giờ giao hợp nơi đâu/ Hay về gác cũ sắc màu đung đưa !». Gã tâm hồn bẩn thỉu, tăm tối. Gã được Nguyên Ngọc cho giữ trang Văn Việt, gã trao giải thơ cho ga, tặng những ddwass viết hỏ lốn như Thái Hạo…Gã tâng bốc vô lối – thitawcj Nguyễn Quang Thiều để Thiều in cho một chùm 10 bài vô lôi khệnh khang cho mình là « chân trời », sắp giật giải Nobel (Viết &Đọc chuyên đề mùa đông năm 2023, trang 213) « « Hai bên Tam Đảo Ba Vì/ Tôi đứng giữa/ Lặn lẽ trèo/ Hết bên này đến bên kia. »
VIÊT THEO KIẾU CÂU THƠ – Truyện ngắn MUA NHÀ của Nam Cao.
Một lúc sau, chẳng biết đã gửi em cho ai được, đứa con gái lân la gần tôi, xem dỡ nhà. Tôi có dịp trông gần nó. Nó gầy ốm quá. Cổ tay, cổ chân chỉ con con. Mặt chau chau. Quần áo rách lượt thượt. Răng của nó cứ nhe ra một cách thương hại lắm. Tự nhiên tôi ngán ngẩm. Tôi thở dài một tiếng. Rồi tôi buột mồm hỏi nó:
- Từ sáng tới giờ, em đã có gì ăn chưa?
Nó không đáp, chỉ lắc đầu uể oải. Hình như nó đang bận nghĩ ngợi điều gì. Mắt nó nheo lại. Cái mặt nó cứ cau cau. Có lẽ chỉ vì nắng quáng. Nhưng tôi thấy nó có vẻ thù ghét tôi lắm. Tôi nhắc thầm trong trí: ta không mua thì người khác …
Những mè, rui đã xong rồi. Người thợ mộc bắt đầu tháo gỗ. Tiếng dùi đục kêu chan chát. Những tiếng rắn chắc vang lên, lộng óc. Tôi thấy con bé bừng mắt. Nó không nhe răng ra nữa. Đôi môi nó bụm lại. Hai má nó phình ra một chút. Cứ thế, nó chẳng nói chẳng rằng, chạy bình bịch sang nhà hàng xóm. Nó định làm gì vậy? Lòng tôi thắc mắc nỗi lo không rõ rệt. Bỗng tôi nghe một tiếng trẻ con khóc nức nở và hờ:
- Mẹ ơi!…
Tim tôi động một cái giống như bước hụt. Rồi nó đập loạng choạng. Tôi hơi lảo đảo. Bây giờ thì tôi không lẩn trốn những ý nghĩ của tôi được nữa. Tôi ác quá! Tôi ác quá! Tôi phải thú với tôi nhiều rồi…
Phải, tôi ác quá, anh Kim nhỉ. Rồi đây, hối hận sẽ toả một bóng đen vào trong cái nhà mới của tôi, rộng rãi và sạch sẽ hơn cái trước. Những chiều đông lạnh lẽo, một con thạch sùng nấp trên một cái xà ngang, sẽ tặc lưỡi nhắc cho tôi biết: Tôi ác quá! Tôi ác quá!… Nhưng mà thôi anh Kim ạ! Nghĩ ngợi làm gì nữa? Ở cảnh chúng ta lúc này, hạnh phúc cũng chỉ là một cái chăn hẹp. Người này co thì người kia bị hở. Đâu phải tôi muốn tệ? Nhưng biết làm sao được? Ai bảo đời cứ khắt khe vậy? Giá người ta vẫn có thể nghĩ đến mình mà chẳng thiệt gì đến ai!…
VIẾT THEO KIỂU CÂU THƠ :
Một lúc sau, chẳng biết đã gửi em cho ai được, đứa con gái lân la gần tôi, xem dỡ nhà.
Tôi có dịp trông gần nó.
Nó gầy ốm quá.
Cổ tay, cổ chân chỉ con con.
Mặt chau chau.
Quần áo rách lượt thượt.
Răng của nó cứ nhe ra một cách thương hại lắm.
Tự nhiên tôi ngán ngẩm.
Tôi thở dài một tiếng. Rồi tôi buột mồm hỏi nó:
- Từ sáng tới giờ, em đã có gì ăn chưa?
Nó không đáp, chỉ lắc đầu uể oải.
Hình như nó đang bận nghĩ ngợi điều gì.
Mắt nó nheo lại.
Cái mặt nó cứ cau cau.
Có lẽ chỉ vì nắng quáng.
Nhưng tôi thấy nó có vẻ thù ghét tôi lắm.
Tôi nhắc thầm trong trí: ta không mua thì người khác …
Những mè, rui đã xong rồi.
Người thợ mộc bắt đầu tháo gỗ.
Tiếng dùi đục kêu chan chát.
Những tiếng rắn chắc vang lên, lộng óc.
Tôi thấy con bé bừng mắt.
Nó không nhe răng ra nữa.
Đôi môi nó bụm lại.
Hai má nó phình ra một chút.
Cứ thế, nó chẳng nói chẳng rằng, chạy bình bịch sang nhà hàng xóm.
Nó định làm gì vậy?
Lòng tôi thắc mắc nỗi lo không rõ rệt.
Bỗng tôi nghe một tiếng trẻ con khóc nức nở và hờ:
- Mẹ ơi!…
Tim tôi động một cái giống như bước hụt.

Rồi nó đập loạng choạng.
Tôi hơi lảo đảo.
Bây giờ thì tôi không lẩn trốn những ý nghĩ của tôi được nữa.
Tôi ác quá! Tôi ác quá!
Tôi phải thú với tôi nhiều rồi…
Phải, tôi ác quá, anh Kim nhỉ.
Rồi đây, hối hận sẽ toả một bóng đen vào trong cái nhà mới của tôi, rộng rãi và sạch sẽ hơn cái trước.
Những chiều đông lạnh lẽo, một con thạch sùng nấp trên một cái xà ngang, sẽ tặc lưỡi nhắc cho tôi biết:
Tôi ác quá! Tôi ác quá!…
Nhưng mà thôi anh Kim ạ!
Nghĩ ngợi làm gì nữa?
Ở cảnh chúng ta lúc này, hạnh phúc cũng chỉ là một cái chăn hẹp.
Người này co thì người kia bị hở.
Đâu phải tôi muốn tệ?
Nhưng biết làm sao được?
Ai bảo đời cứ khắt khe vậy?
Giá người ta vẫn có thể nghĩ đến mình mà chẳng thiệt gì đến ai!…
Trích “Mua nhà” – Truyện ngắn Nam Cao.
Ltg: Bọn vô lối – thi tặc chúng đâu tỉnh người. Chúng hãy xem lạ vô lối – thi tặc của chúng có trâng nào xa xót âm vang như truyện ngăn của Nam Cao.Toàn một lũ bệnh hoạn giặc chữ ngu độn, gian manh, lèo lá!
(còn nữa )
Bọn vô lối - thi tặc là lũ lươn lẹo, trống tránh trách nhiệm công dân

Tác giả: duyprint

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Left-column advertisement
Thống kê
  • Đang truy cập4
  • Hôm nay347
  • Tháng hiện tại1,655
  • Tổng lượt truy cập19,079
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây
Gửi phản hồi